Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2318 - Chương 2318 - Mê Vân (2)

Chương 2318 - Mê vân (2)
Chương 2318 - Mê vân (2)

“Lại nói vẫn là làm phiền đại sư, nếu không có đại sư ra tay cứu giúp vào ngày đó, e rằng ta đã sớm chết không có chỗ chôn.”

Bách Đằng nhắc đến lúc trước cũng vô cùng thổn thức, kể lại cho mọi người xung quanh, mọi người mới biết thì ra trước đó không lâu hắn ta gặp một đám yêu quái trên núi, suýt nữa bị những yêu quái đó coi là một bàn đồ ăn.

Cũng may Ngọc Hành hòa thượng ra tay cứu giúp, hắn ta mới may mắn chạy trốn được.

“Đại sư thật sự công đức vô lượng.”

Xung quanh không thiếu đạt quan hiển quý đều nhận được tin tức ngầm, hiểu rõ thái độ trên triều đình.

Nhìn thái độ của vị đại công tử Bách Đằng này, tất nhiên từng người chen chúc đến khen ngợi Ngọc Hành hòa thượng, khiến vị hòa thượng vừa không có ai hỏi thăm lập tức náo nhiệt vô cùng.

“Thôi đi, hòa thượng thối!”

Hai người Trương Bằng và Thái Muội ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ dối trá của tên Ngọc Hành này, không nhịn được bĩu môi.

Tên Ngọc Hành này cũng chỉ lấy được chút lợi ích từ bối cảnh, nếu lùi bối cảnh so tài lần này hơn trăm năm nữa, đến thời đại của Khâu Xử Cơ, e rằng tên này còn không thể rời khỏi cửa lớn chùa miếu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Bằng không khỏi phàn nàn, cũng không biết Hồng bà bà nghĩ như thế nào, biết rõ người dự bị được hằng giả lựa chọn là Ngọc Hành, trước khi trở thành người đưa thư cũng là một tên tăng nhân, sau khi trở thành người đưa thư càng là vị cao tăng có đột phá khủng bố trên tạo nghệ Phật đạo.

Đặt một người như vậy ở trong bối cảnh thời đại này, đây không phải thành tâm tự tìm rắc rối sao.

Không để ý đến Trương Bằng mắng chửi bên cạnh, Thái Muội đứng lên theo đám người tiếp cận, bọn họ đến đây cũng không phải vì những miếng thịt đầy mỡ và loại rượu có mùi lạ ở trên bàn.

Bọn họ cũng cần lôi kéo sự ủng hộ của vị đại công tử Bách Đằng này.

Có sự ủng hộ của Tông Nhân phủ, Vu Độc giáo mà bọn họ gia nhập mới có thể chiếm cứ được vị trí khá thích hợp trong lần biện luận Phật Đạo sau đó, chứ không phải trực tiếp trở thành pháo hôi trong tranh đấu Phật Đạo.

Triệu Khách thấy tình huống đã đúng lúc, hơi nhíu mày cất bước đi lên trước, đẩy đám người chen chúc phía trước ra, nhìn thoáng qua Ngọc Hành hòa thượng trước mặt.

Lần trước gặp tên này ở di chỉ thiên đình, hắn chỉ vội vàng nhìn thoáng qua không có ấn tượng gì.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ, hóa ra là Ngọc Hành đại sư, thất kính, thất kính.”

Ngọc Hành đã sớm chú ý đến Triệu Khách, chỉ là không muốn có liên quan gì với tên này, lại không ngờ Triệu Khách sẽ chủ động đưa đến cửa, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “A di đà Phật, không ngờ lại gặp được thí chủ ở đây, thật sự là duyên phận.”

“Duyên phận rắm chó, lão tử đi làm việc không thể không đến, ngươi là đến để leo lên quyền quý, giữa chúng ta không có duyên phận gì.”

Triệu Khách nói chuyện không chút khách sáo, hoàn toàn không cho Ngọc Hành hòa thượng chút thể diện nào.

Trong chốc lát, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, dù là ai cũng không ngờ vị Vương lưu thủ lại đập phá quán ngay lúc này.

Bách Đằng là chủ nhân cũng không diễn tả được sự xấu hổ, nếu đổi lại là người khác, cho dù là những đệ tử Toàn Chân đó, Bách Đằng lập tức không nói hai lời đuổi người ra ngoài.

Nhưng đối mặt với Triệu Khách, lúc này Bách Đằng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Triệu Khách là quan viên chính tứ phẩm nhưng đồng thời cũng là quản gia Mộc vương phủ, bàn về chức vị thì cao hơn mình, bàn về địa vị dù là cha mình cũng phải lễ nhượng ba phần.

Dù tất cả mọi người nghe đồn Triệu Khách là trai lơ của Tam công tử, có lẽ cũng đúng là như thế, địa vị của Triệu Khách không giảm ngược lại còn tăng.

Những quý tộc Nguyên tộc bọn họ chỉ sợ Triệu Khách thổi gió bên tai Tam công tử mấy lần, chắc chắn Tông Nhân phủ bọn họ sẽ không có quả ngon để ăn.

“Thí chủ, đừng quá đáng.”

Ngọc Hành cũng hơi tức giận.

Triệu Khách gãi tai, ánh mắt khinh miệt đánh giá Ngọc Hành từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Không biết bây giờ Ngọc Hành đại sư ở Phật một có phong chức không, sư tòng là ai, hiện tại đang giảng đạo ở đâu.”

Ở trong thế lực tông giáo Nguyên triều, không có phong chức và có phong chức rất khác biệt.

Cũng như Tam Giới hòa thượng, đó là đại hộ pháp được triều đình và Phật giáo công khai công nhận, được triều đình ban cho Phật điệp, pháp danh cùng đủ loại vinh dự, giám sát Phật môn trong thiên hạ.

Cũng có quyền lợi tiến hành phong chức đủ loại với bất kỳ tăng nhân Phật tự nào.

Chưởng giáo Toàn Chân giáo Lý Chí Thường cũng có sắc phong giống vậy trên triều đình, chưởng quản đạo môn trong thiên hạ

Tất nhiên Ngọc Hành không có khả năng có được thứ này, nói một cách nghiêm ngặt hắn ta thuộc về người đưa thư hệ thần thánh, chuyên chú và Phật pháp.

Tuy có thực lực cường địa, nhưng muốn thu hoạch được phong chức ở đây trong khoảng thời gian ngắn thật sự là nói chuyện viển vông.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ngọc Hành phải thân cận với Tông Nhân phủ.

Lúc này bị Triệu Khách hỏi vậy, trong lòng Ngọc Hành hòa thượng tức giận nhưng vẫn chỉ có thể nhắm mắt nói: “Bần tăng đạo hạnh nông cạn, tất nhiên không gánh vác nổi.”

“Ta thấy cũng đúng.”

Bình Luận (0)
Comment