Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2323 - Chương 2323 - Ăn Bám Cũng Là Một Loại Bản Lĩnh (2)

Chương 2323 - Ăn bám cũng là một loại bản lĩnh (2)
Chương 2323 - Ăn bám cũng là một loại bản lĩnh (2)

Đây cũng là một phát hiện không tệ.

Đáng tiếc, Trương Bằng có phát hiện này, lại coi như sách tem cho hắn ta một loại nhắc nhở phân biệt Miêu Đạo Nhất có đáng tin hay không.

Lúc này không thấy Miêu Đạo Nhất, trên trán Trương Bằng đổ mồ hôi lạnh.

Trong đầu đột nhiên nhớ đến câu nói của Miêu Đạo Nhất như đã bắt được cọng cỏ cứu mạng, hét to: “Đúng rồi, nơi này có máu đầu tim của hắn, các ngươi không tin có thể để Toàn Chân giáo dùng bí thuật lấy máu truy tìm ngọn nguồn, chắc chắn sẽ tra rõ chân tường.”

Trương Bằng vừa nói xong, chỉ thấy một đám đệ tử Toàn Chân giáo lập tức trợn trong mắt, tên đệ tử cầm đầu càng bi phẫn rút kiếm.

“Tên yêu tà nhà ngươi còn dám can đảm nói xấu Toàn Chân giáo ta, trong thiên hạ có ai không biết một mạch Toàn Chân ta bài xích thuật phát, đạo sở tu chỉ có kim đan đại đạo, cái gì lấy máu truy tìm ngọn nguồn, hừ hừ, sao Toàn Chân giáo ta lại biết loại tà thuật này?”

Trong chốc lát, Trương Bằng trợn tròn mắt.

Đúng vậy, Toàn Chân giáo là phái nội đan, chủ tu nội đan, theo đuổi đại đạo thiên nhân hợp nhất, luôn coi thuật pháp là ngoại đạo, đây cũng là lý do vì sao Toàn Chân giáo không qua lại với Nhất Minh lão tử.

Sau khi trong đầu thoáng qua đoạn ngắn tư liệu này, Trương Bằng lập tức cảm thấy đầu vang lên ong ong.

Đúng vậy, hắn ta đã xem qua những tài liệu này, nhưng… Sao mình lại không nhớ ra chứ??

“Các hạ thật to gan, lại tập sát mệnh quan triều đình ở đây, còn dám há miệng nói bậy vu khống bản quan, thật sự coi triều đình không ra gì, tội ác tày trời!”

Triệu Khách lạnh lùng nghiêm mặt, lời lẽ chính nghĩa, thật sự có mấy phần quan uy vừa nhậm chức.

“Đệt đại gia ngươi, ngươi con mẹ nó lừa lão tử!”

Dù Trương Bằng có là ngu ngốc cũng nên hiểu đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của hắn ta từ thấp đến cao, thời gian trôi qua dần thành gầm thét, sắc mặt từ đỏ đến xanh, cổ trướng lên như muốn nổ tung.

Khí tràng kinh khủng ầm vang tuôn ra từ trên người Trương Bằng, từng bước một đi về phía Triệu Khách.

“Lừa ngươi?? Thật xin lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì nhưng hôm nay ngươi không đi được nữa!”

Nụ cười trên mặt Triệu Khách vẫn như thế, đối mặt với sóng khí kinh khủng vọt tới từ trên người Trương Bằng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Chỉ dựa vào ngươi! Ngươi thật sự tưởng rằng chỉ dựa vào chiếc đỉnh nát kia của ngươi, ngươi có thể giết ta?” Mái tóc dài của Trương Bằng bay múa, trong mắt bắn ra sát khí bức người nhìn chằm chằm Triệu Khách, nói: “Có lẽ trong Đại Đô này cao thủ như mây, nhưng ta muốn giết ngươi vậy e rằng ngươi không đợi được cứu binh.”

Trương Bằng tuyệt đối có tự tin, thực lực của bản thân Triệu Khách cũng không mạnh, mọi người kiêng dè hắn chỉ vì lo lắng Cơ Vô Tuế trong Đại Hạ đỉnh.

Nhưng hôm nay Cơ Vô Tuế không có khả năng xuất hiện, Trương Bằng tuyệt đối tự tin nhanh chóng đánh chết Triệu Khách ở đây.

Ánh mắt Triệu Khách lại không để ý đến Trương Bằng, mà đưa mắt nhìn về phía ba người Hắc Trác, Thiên Dụ và Thái Muội.

Vẻ mặt ba người cũng mỗi người một kiểu, Hắc Trác dáng vẻ quần chúng ăn dưa đứng cách đó không xa xem say sưa ngon lành.

Thiên Dụ lại đăm chiêu ủ dột, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Về phần Thái Muội đi cùng với Trương Bằng, Triệu Khách nghĩ tâm trạng của nàng phức tạp nhất, dù sao nàng và Trương Bằng đều là đệ tử Vu Độc giáo, lại còn đi cùng với nhau.

Lúc này đầu óc Trương Bằng bị co rút, giết Bách Đằng ngay trước mặt bao người.

Nàng trở về biết ăn nói với giáo chủ như thế nào? Sau đó mình phải làm cái gì?

Trong lòng Thái Muội lập tức loạn thành một đống, kế hoạch rất tốt lại bị Trương Bằng phá nát, trong lòng chỉ mắng Trương Bằng này là đồng đội heo.

Thấy thế, Triệu Khách khoảnh tay ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Trương Bằng trước mắt.

“Ngươi biết ưu thế lớn nhất hiện này của ta là gì không?”

“Ưu thế?” Trương Bằng đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: “Ngươi ngoại trừ bản lĩnh ăn bám khá mạnh, ta không nhìn ra được ngươi có ưu thế gì.”

“Leng keng, đáp đúng, đáng tiếc không có thưởng.”

Triệu Khách nói xong, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng khóa chặt vào hai người Hắc Trác, Thiên Dụ.

“Chư vị còn không hợp lực bắt địch, chẳng lẽ muốn để tặc tử này chạy trốn sao, hai vị bên kia, hai người các ngươi có thực lực cao cường, lúc này sống chết mặc bay chẳng lẽ có liên quan gì với tặc tử này!”

Hắc Trác còn đang ăn dưa nghe Triệu Khách nói xong không khỏi nhìn quanh, không biết Triệu Khách chỉ hai thằng xui xẻo nào.

Lại không ngờ Thiên Dụ đứng sau lưng lại đá một cái vào mông Hắc Trác: “Đừng ăn, giết Trương Bằng!”

“A!”

“A cái gì mà a, thằng ngu này giết đại công tử Tông Nhân phủ, không muốn bị liên lụy thì giết hắn!”

Hắc Trác nhìn hạt dưa trên tay lại nhìn Thiên Dụ, nhìn sang Trương Bằng, trong chốc lát không hiểu việc này có liên quan gì với bọn họ??

Bọn họ chỉ đi ngang qua nơi đây, xem trò vui ăn dưa hấu mà thôi.

“Hắn là quan viên, chúng ta là dân, chữ quan có hai bộ khẩu, bây giờ nói ngươi trắng, dù ngươi có đen cũng sẽ biến thành trắng!”

Thiên Dụ mắt mù như tâm không mù, ngược lại so sánh với thằng ngu Hắc Trác này tâm như gương sáng.

Bình Luận (0)
Comment