Nếu thành công, sẽ mở ra một con đường sống cho Phật môn.
Nếu không thành công, vậy chỉ hao tổn một mình Đại Giác hòa thượng, hắn ta đã tọa hóa, cho nên cũng không liên lụy đến những người khác.
Triệu Khách ngồi trong kiệu suy đoán, chắc chắn trong suy đoán này thiếu rất nhiều chi tiết, ví dụ như vì sao người chôn cất ác niệm Đại Giác lại là Tam Giới hòa thượng?
Đã chém xuống ác niệm của bản thân, vậy người chôn cất ác niệm phải là Đại Giác hòa thượng mới đúng.
Còn có Đại Giác hòa thượng và toàn bộ Khai Linh bảo tự, rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật như thế nào??
Triệu Mẫn đã từng nói, lúc trước vây công Ma giáo chưa chắc đã là hành hiệp trượng nghĩa.
Triệu Khách thấy cũng không phải không có lý, hắn không cách nào bù đắp những chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng đại khái suy luận này cũng có thể giải thích được.
Nhưng vấn đề là vì sao nhiệm vụ chi nhánh của hắn vẫn chưa có bất kỳ nhắc nhở và sự thay đổi gì?
Hoặc là suy đoán của hắn đã sai, hoặc là chỉ còn lại một loại khả năng, đó là trên tay hắn thiếu chứng cứ mang tính then chốt.
Triệu Khách suy nghĩ cả quãng đường, không lâu sau đã trở về Mộc vương phủ.
Đối với vị đại quản gia tân nhiệm này, nô bộc trong Mộc vương phủ không dám chậm trễ chút nào, đặc biệt là lúc Triệu Khách đột nhiên nhướn mày.
Bọn họ luôn lo lắng không cẩn thận chọc đại quản gia không vui, tiện chặt đầu của bọn họ lập uy.
Thật ra quản gia, quản gia, là đại quản gia ngày nào cũng phải xử lý rất nhiều việc, nhưng Triệu Khách trực tiếp chia những việc này cho hai quản gia khác, có chuyện gì đến báo cáo với hắn một câu là được.
“Vương tổng quản, trong phủ có khách quý đến.”
Lúc này, một tên tiểu quản sự đến bên cạnh Triệu Khách cẩn thận nói.
Tuy trên người Triệu Khách còn có chức quan chính tứ phẩm, nhưng ở trong Mộc vương phủ thì mọi người vẫn mang tính lựa chọn gọi Triệu Khách là tổng quản.
“Khách quý??”
Triệu Khách nhíu mày, người có thể được Mộc vương phủ gọi là khách quý, e rằng trong toàn bộ Đại Đô cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Triệu Khách còn chưa kịp hỏi thăm là ai, đã nghe trong đại sảnh truyền đến từng cười vui vẻ, giọng nói quen thuộc không khỏi khiến trái tim Triệu Khách đập nhanh hơn, hoảng hốt nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!”
Lúc này, Triệu Khách cất bước đi đến sảnh sau.
Quả nhiên, Tam Giới hòa thượng cầm chén trà trong tay, có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ với Triệu Mẫn.
Cái bàn bên cạnh Triệu Mẫn còn đặt hai cái hộp gỗ, bên trên có Phật quang nhàn nhạt bao phủ.
Trong lòng Triệu Khách chỉ cần suy nghĩ thêm chút nữa, cũng không khó đoán được hai cái này là Tam Giới hòa thượng dùng để cảm tạ Triệu Mẫn.
Lần tranh đấu Phật Đạo này suýt bị hắn quấy nhiễu, nếu không phải Triệu Mẫn dẫn theo một đám quý tộc hung hăng làm loạn trên triều đình, đoán chừng lúc này Tam Giới hòa thượng đã trốn ở trong góc tường vừa vẽ vòng tròn vừa nguyền rủa bản thân.
“A, nhiều ngày không gặp tiểu hữu, ngược lại đã gầy hơn nhiều.”
Sau khi ánh mắt Tam Giới hòa thượng đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, ngón tay hơi co lại, trong lòng lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Phật nhãn thần thông của hắn ta lại hồn nhiên không nhìn ra căn cơ của Triệu Khách, cứ như một mảnh mông lung ngắm hoa trong nước.
Lúc này mới bao lâu mà Triệu Khách đã có được bản lĩnh như vậy, điều này khiến trong lòng Tam Giới hòa thượng vô cùng khiếp sợ.
“Ha ha ha, từ khi chia tay đến giờ Đại hộ pháp không có vấn đề gì chứ, đã lâu không gặp ta chỉ hơi gầy đi thôi, nhưng xem ra gần đây đại sư bận rộn nhiều việc, nhìn trên mặt đã lộ ra chút mệt mỏi.”
Triệu Khách lại không khách sáo chút này, thậm chí không cần Triệu Mẫn mở miệng đã ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thấy thế, ánh mắt Tam Giới hòa thượng nhìn về phía Triệu Mẫn, sau khi phát hiện Triệu Mẫn hoàn toàn không có ý muốn trách tội Triệu Khách, trong lòng cảm thấy nặng nề, thầm nói đáng tiếc.
Lúc đầu hắn ta cũng không tin lời đồn trên phố phường, nhưng bây giờ xem ra lời đồn là sự thật.
Nhưng điều hoang mang là Tam công tử trước mắt vẫn còn nữ nguyên, trông cũng không có vẻ đã phá giới.
Chẳng lẽ…
Tam Giới hòa thượng nghĩ đến lời đồn trên phố phường, đều nói Triệu Khách miệng lưỡi dẻo quẹo… Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tam Giới hòa thượng không khỏi hơi mất tự nhiên, hai tay vội vàng chắp trước ngực mặc niệm kinh văn Đại từ bi.
Sau đó không muốn ở lại đây thêm nữa, đồ đã đưa đến tiếp tục ở lại nơi này chỉ e gây ra chuyện gì.
“Tiểu tăng còn có một số việc cần xử lý cũng không dám làm phiền thêm, vậy cáo từ, đợi bảy ngày sau biện luận Phật Đạo được tổ chức, tiểu tăng chắc chắn sẽ cầu phúc thành nguyện cho Tam công tử.”
Sau khi Triệu Khách ngồi bên cạnh nghe đến đó trong lòng khẽ động, xem ra biện luận Phật Đạo sẽ bắt đầu vào bảy ngày sau.
Thời gian bảy ngày vội vàng tổ chức biện luận Phật Đạo như thế, e rằng căn bản không định cho Toàn Chân giáo thêm thời gian chuẩn bị.
Dù chưởng giáo chân nhân Toàn Chân giáo Lý Chí Thường thật sự cầu viện liên minh các Đạo gia khác, e rằng lúc này cũng không còn kịp nữa.
Triệu Mẫn gật đầu cũng không định đứng dậy tiễn, chỉ nhìn thoáng qua Triệu Khách.
Thấy thế, lúc này Triệu Khách híp mắt, đứng dậy tiễn Tam Giới hòa thượng rời đi.