Có lẽ sáu ngọn lửa này không giết được hắn ta, nhưng cũng sẽ khiến hắn ta bị trọng thương, quan trọng nhất là những thực vật do mình vất vả trồng trọt bên ngoài cũng bị hủy diệt.
Đây đều là tâm huyết do hắn ta dùng một cây cuốc dùng mồ hôi tạo ra, nếu bị phá hủy sẽ gây ra rắc rối lớn.
Trong thái độ cứng rắn của Triệu Khách, cuối cùng Đại Tát Mãn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ cẩn thận quan sát một hai.
Hắn ta mở cửa, dẫn theo Triệu Khách đi ra đồng ruộng bên ngoài, như hiến vật quý giới thiệu những bảo bối này của mình.
“Ngươi nhìn gốc cây này đi vừa to vừa th, ngươi nhìn trái cây này đi, nó vừa trắng vừa tròn, còn nữa ngươi nhìn cái này đi, ta phải tốn hơn mười năm mới nghiên cứu ra được Mộng đằng, sau này chúng ta nằm trong Thánh điện, có Mộng đằng ở đó thì chúng ta sẽ không cô đơn.”
Đại Tát Mãn chỉ một gốc cây mây rất non nớt trước mặt, long trọng giới thiệu với Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách nhìn thế nào cũng thấy thứ đồ chơi này rất quen mắt, đột nhiên trong đầu nghĩ đến điều gì đó, lại nhớ ra thứ đồ chơi này là cái gì.
Ở trong Trường Bạch sơn, hắn đã từng thấy thứ đồ chơi này chui ra từ trong những cái xác kia, lít nha lít nhít bao trùm toàn bộ Trường Bạch sơn.
Lực công kích còn đặc biệt mạnh, vị lão hồ tiên kia cũng bị những cây mây này ký sinh thật sự sống không bằng chết.
Triệu Khách đối chiếu với hình ảnh trong trí nhớ, lập tức đưa ra kết quả những cây dây leo đó là do vị Đại Tát Mãn này nghiên cứu ra.
“Ngươi dẫn ta đến không phải vì xem những cái này chứ? Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ không cởi quần cho ngươi xem.”
Triệu Khách bị Đại Tát Mãn nhìn chằm chằm cả người mất tự nhiên, tròng mắt linh lợi đảo quanh xem nên thoát thân từ hướng nào, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt bỉ ổi kỳ quái của tên Đại Tát Mãn này.
Cứ tiếp tục ở lại, Triệu Khách luôn có một loại cảm giác hắn bị Đại Tát Mãn này cưỡng bức bằng ánh mắt.
“Không vội, không vội, ta có một việc hỏi ngươi, tại sao ngươi có ấn ký của Thánh nữ?”
Người khác không nhìn ra ấn ký này, sau khi Triệu Khách dung hợp Tứ Tượng châu, càng không ai có thể thăm dò thực lực của Triệu Khách.
Nhưng Đại Tát Mãn lại khác, hắn ta có được truyền thừa các đời Đại Tát Mãn, hắn ta hiểu rõ ấn ký của Thánh nữ như đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Lúc đầu Triệu Mẫn nói cho hắn ta biết đã tìm được một người rất thú vị, trên người có thuật pháp hai môn Phật Đạo, còn có thể chống lại sự độ hóa của hai người Tam Giới hòa thượng và Lý Chí Thường, có lẽ có thể mưu cầu một đường ra cho Tát Mãn giáo.
Sau khi một đám Tát Mãn bàn bạc, quyết định để Triệu Mẫn dò xét sự trung thành của Triệu Khách, nếu có thể dùng sẽ cho hắn một vị trí chúc tế Tát Mãn.
Cho đến khi thấy Triệu Khách, Đại Tát Mãn đột nhiên sợ hãi phát hiện, trên người Triệu Khách ẩn chứa lực lượng sinh mệnh hùng hậu, đây là khí tức tự nhiên thuần chính nhất, đơn giản là Tát Mãn trời sinh.
Ngay lúc Đại Tát Mãn cảm thấy có thể lôi kéo Triệu Khách nhiều hơn, trong lúc lơ đãng lại cảm nhận được ấn ký Thánh nữ từ trên người Triệu Khách.
Trong chốc lát, trong lòng Đại Tát Mãn dấy lên sóng lớn tận trời, cho rằng Triệu Khách là sứ giả do Thánh nữ phái tới, là đối tượng có thể bảo vệ Tát Mãn giáo vượt qua nguy cơ lần này.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ dẫn đến biến số cực lớn.
Đây mới là lý do vì sao Đại Tát Mãn bỏ qua sự phản đối, muốn nâng đỡ Triệu Khách trở thành hộ pháp.
Lúc này bên cạnh không có ai, đương nhiên hắn ta muốn hỏi Triệu Khách về sự tồn tại của ấn ký Thánh nữ.
Triệu Khách gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ không nói ra được.
Hắn phải nói chuyện này thế nào? Chẳng lẽ nói hắn đã khoét ấn ký vốn ở trên vai ra nên chọc giận Cơ Vô Tuế, đổi thành cắn bắp đùi để trừng phạt hắn??
Triệu Khách rất nghi ngờ, nếu hắn nói như thế vị Đại Tát Mãn trước mặt có tháo hắn thành tám khối hay không??
Cũng may suy nghĩ của Triệu Khách nhanh nhẹn, sau khi hắn suy nghĩ một lúc lập tức có ý tường: “Ấn ký này, nói ra chắc ngươi không tin nhưng có một ngày ta ngủ thiếp đi bị một con rắn cắn, tỉnh dậy đã có ấn ký này!”
Đại Tát Mãn nghe vậy lại không chút nghĩ ngợi gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì không sai, con rắn kia chắc chắn là sứ giả của Thánh nữ, rắn đâu?”
“Ầy… Ăn!”
“Ăn?”
“Toàn bộ!”
Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Đại Tát Mãn mới lấy lại tinh thần từ sự sợ hãi, Triệu Khách liếc nhìn để ý đến tên này còn nuốt một ngụm nước bọt.
“Khụ khụ, nó đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng hóa thành bụi đất, một lần nữa trở về trong vòng tay tự nhiên là kết cục tốt nhất!”
Đại Tát Mãn nói xong thở sâu, nghiêm mặt nói: “Ngày mai ngươi phải tiến hành lễ đội mũ, phải nhớ mặc kệ xảy ra chuyện gì tuyệt đối không được từ bỏ, điều này là cơ hội tốt nhất với ngươi.”
Triệu Khách thấy Đại Tát Mãn nói thật lòng như thế, vặn hỏi: “Cơ hội gì??”
Ánh mắt Đại Tát Mãn thâm trầm nhìn chằm chằm lồng ngực Triệu Khách một chút, nói: “Cơ hội để ngươi mở ra lực lượng thật sự, chỉ có tiếp nhận thử thách mới có thể trở thành một Tát Mãn.”