Lực lượng của hắn không ngừng tăng lên, nhưng bàn tay kia vẫn siết chặt lôi kéo hắn, không tăng thêm lực lượng cũng không thả lỏng ra chút nào, lực lượng của hắn đối mặt với hắn ta như kiến càng lay cây, không đáng nhắc đến.
Không thể giãy giụa, Triệu Khách chỉ có thể bị Đại Tát Mãn quái dị này lôi kéo đi đến một căn nhà cỏ ở sau núi.
Phía trước căn nhà cỏ trồng rất nhiều thứ kỳ quái, Triệu Khách chú ý đến tuy thực vật bên trong lung tung rối loạn nhưng lại không liên quan đến nhau, có vài thực vật rõ ràng không phù hợp với thực vật xung quanh nhưng lúc này lại rất hài hòa.
Triệu Khách không kịp nhìn kỹ đã bị Đại Tát Mãn kéo vào trong nhà cỏ, sau khi Triệu Khách đi vào nhà cỏ lại thấy Đại Tát Mãn đóng cửa phòng lại, vẻ mặt bức thiết nhìn chằm chằm Triệu Khách, đôi mắt kia bắn ra tia sáng xanh không chịu nổi hét to: “Nhanh! Cởi quần!”
Triệu Khách trợn mắt, sau khi thấy vẻ mặt đối khát khó nhịn của Đại Tát Mãn trước mặt, trong lòng giật mình suýt nữa gọi ra Đại Hạ đỉnh đập tới.
Nhưng cũng may Triệu Khách nhanh chóng phát hiện ánh mặt Đại Tát Mãn cũng không phải như hắn đã nghĩ, rất trong veo lại tràn đầy cảm giác chờ mong.
Nhưng mặc kệ ánh mắt của hắn ta là gì, Triệu Khách đều khó có khả năng cởi quần cho hắn ta xem.
Hắn vội lùi lại một bước, cảnh giác nói: “Tiền bối tự trọng, nếu ngươi thích loại này, hôm nào đó ta giới thiệu cho ngươi người tốt hơn.”
Đại Tát Mãn thấy thế cũng hiểu là mình nóng vậy, liên tục xua tay nói với Triệu Khách: “Đại hộ pháp đừng hiểu nhầm, chúng ta tôn trọng tự nhiên chi đạo, long dương chi hảo mà ngươi nói đến làm trái giáo nghĩa, vì vậy ngươi yên tâm ta không có suy nghĩ gì đặc biệt với ngươi, chỉ muốn nhìn ấn ký dưới háng người.”
“Ấn ký??”
Sau khi Triệu Khách suy nghĩ thêm một chút, lập tức hiểu vì sao vị Đại Tát Mãn này lại nhiệt tình với hắn như thế.
Ấn ký!
Dấu răng do Cơ Vô Tuế cắn ở trên bắp đùi của hắn, tuyệt đối không chỉ là một dấu răng đơn thuần, bên trên giữ lại khí tức và ấn ký của Cơ Vô Tuế.
Cho dù hiện tại Cơ Vô Tuế đã rời đi nhưng ấn ký này vẫn còn ở đó, tất nhiên sau khi Đại Tát Mãn nhận ra ấn ký trên người hắn, mới có thể đối xử với hắn nhiệt tình như thế.
Triệu Khách đã suy nghĩ rõ ràng việc này, nhưng cởi quần… Mặc dù mọi người đều là nam nhân không sai nhưng trừ khi người đặc biệt thân quen, nếu không đi nhà xí sẽ duy trì sự ăn ý 135(1).
(1) Chú thích: 135 là nhà số thứ tự của bệ tiểu vệ sinh, phần lớn đàn ông đều hiểu quy tắc ngầm này.
Muốn hắn cởi quần trước mặt Đại Tát Mãn, còn phải để lộ ra bẹn đùi cho tên này quan sát, Triệu Khách thật sự không thể vượt qua ranh giới này.
“Tới đi, tới đi, đừng xấu hổ, ta chỉ nhìn ấn ký kia!”
Đôi mắt Đại Tát Mãn bắn ra tia sáng xanh, hai tay giơ cao hận không thể cởi quần Triệu Khách ngay bây giờ, cẩn thận quan sát một chút.
Mặc dù dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng của Đại Tát Mãn rất nhếch nhác, nhưng Triệu Khách vẫn không thỏa mãn ham muốn quan sát bắp đùi của hắn ta.
“Đừng tới đây, ta biết ta không đánh lại ngươi nhưng ngươi cứ cứng rắn muốn tới, ta sẽ đi ngay lập tức, tuyệt đối không gia nhập Tát Mãn giáo của các ngươi.”
Giọng điệu của Triệu Khách kiên định, không cho Đại Tát Mãn đường lùi.
Đại Tát Mãn ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ kiên quyết của Triệu Khách không khỏi dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm đũng quần Triệu Khách quan sát hai bên một chút, rầu rĩ nói: “Huynh đệ, đồ tốt không nên cất giấu, đây là chí bảo của Tát Mãn giáo ta.”
“Thứ mọc trong đũng quần của ta, dù là chí bảo cũng là chí bảo của một mình ta.”
Triệu Khách tức giận nói, đồng thời trong lòng đề phòng lặng yên mở ra Vạn Tượng chi đồng, sáu ngọn lửa thiên phạt trong con mắt đã vận sức chờ phát động, đề phòng Đại Tát Mãn thần kinh không bình thường xông lên kéo quần hắn.
“Nếu ta cứ cứng rắn đến thì sao?”
“Ngươi cũng có thể thử một chút!”
Sắc mặt Triệu Khách lạnh lẽo, hai tay kéo áo trước ngực ra, để lộ ra bộ ngực của mình.
Đại Tát Mãn thấy thế ánh mắt sáng ngời, khinh thường nói: “Cứ thử xem sao, đều là nam nhân thì sợ gì.”
Nhưng hắn ta vừa muốn tới gần, đồng tử đột nhiên co rụt lại, bàn chân vừa đưa ra thu lại như thiểm điện.
Vẻ mặt hắn ta nghiêm túc nhìn về phía Triệu Khách nói: “Tiểu huynh đệ, ta chỉ đùa một chút, nếu ngươi không muốn thì quên đi, cần gì dữ dội như thế.”
“Thật??” Triệu Khách nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ lời nói của Đại Tát Mãn.
Đại Tát Mãn thấy thế lập tức nghiêm túc gật đầu: “Còn thật hơn vàng!”
Sau khi nhận được sự xác nhận của Đại Tát Mãn, lúc này Triệu Khách mới hài lòng đóng lại Vạn Tượng đồng tử.
Thấy Triệu Khách đã ra lệnh Vạn Tượng chi đồng đóng lại, trong lòng Đại Tát Mãn vẫn còn sợ hãi, vốn dĩ hắn ta chỉ phát hiện trên người Triệu Khách có khí tức sinh mệnh dồi dào rất cường đại.
Cho dù luồng lực lường này bạo phát ra, đối mặt với mình cũng chỉ là nghịch đại đao trước mặt Quan Công, không hề có sự uy hiếp.
Nhưng Vạn Tượng chi đồng do Triệu Khách để lộ ra lại khác, con mắt dọc ở trên lồng ngực của Triệu Khách mở ra, trong nhãn cầu trống rỗng có sáu ngọn lửa màu đỏ thẫm, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được khí tức sợ hãi.