Ngay cả Đại Tát Mãn trước mắt là người khống chế Tát Mãn giáo, có sẵn lực lượng cường đại cũng không ngại cực khổ chạy đến Trường Bạch sơn đào núi.
Chẳng trách cuối cùng tông giáo truyền thừa đã lâu này lại biến mất trong lịch sử, Triệu Khách thấy đây hoàn toàn là vì Cơ Vô Tuế.
Nhưng nghĩ đến việc cuối cùng Cơ Vô Tuế được chôn cất trong Trường Bạch sơn mạch, mới có trải nghiệm gặp hắn, trong chốc lát Triệu Khách không biết hắn có nên cảm ơn những bệnh thần kinh này mới được không.
“Cái đó, nếu không ta làm Hữu sứ… Của Thánh nữ trước thì tốt hơn.”
Đối với hộ pháp gì đó Triệu Khách không có chút hứng thú nào, danh hiệu lớn như vậy cũng không có chút tác dụng gì, ngoại trừ hấp dẫn ánh mắt người khác, hấp dẫn thù hận, Triệu Khách thật sự không nghĩ ra được có ích lợi gì đáng nói.
Còn không bằng nhỏ bé một chút, ngươi phân phó ta làm theo là được, bớt lo.
Đối với đề nghị của Triệu Khách, hiển nhiên Đại Tát Mãn rất coi thường.
“Sứ giả Thánh nữ chỉ có thể do nữ tử đảm nhiệm, ngươi không phải nữ tử không thể đảm nhiệm chức vụ sứ giả của Thánh nữ, vậy cứ quyết định thế đi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Đại hộ pháp, ngày mai chúng ta sẽ làm lễ đội mũ, sau đó lựa chọn cho ngươi một vị trí tốt ở trong Thánh điện.”
“Vị trí tốt??”
“Đúng, chờ ngươi chết đi sẽ đặt xác ở bên trong, chờ đến khi Thánh nữ phá giới rời khỏi thế giới này, sẽ dẫn chúng ta cùng rời đi.”
Nói đến đây, trong mắt Đại Tát Mãn tràn đầy ước mơ với tương lai, cùng với tín ngưỡng không cho người ta vặn hỏi.
Nếu không phải Triệu Khách rất rõ ràng chỗ kia là cái gì, hắn suýt nữa tin lời của vị Đại Tát Mãn này.
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, tính toán một chút mới nói: “Nhưng hiện tại chúng ta tiến vào Thánh điện, còn kịp tham gia lần tranh đấu Phật Đạo này không??”
Câu nói này lại nhắc nhở Đại Tát Mãn, chỉ thấy hán tử trung hậu trước mắt đỏ mặt gãi đầu nói: “Là ta sơ sót, nhưng không sao cả, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nằm vào đó, không vội chút thời gian này.”
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, đối mặt với vị Đại Tát Mãn này, trong chốc lát hắn không cách nào cãi được.
“Vậy trước tiên làm lễ đội mũ, hiện tại làm lễ đội mũ luôn, không được! Hiện tại không đủ người, vẫn nên chờ ngày mai đi, đợi chút nữa ta dẫn ngươi đi một chỗ tốt.”
Sau khi Đại Tát Mãn lẩm bẩm hoa chân múa tay một lúc lâu, cũng quyết định ra chuyện này.
Ngay cả Triệu Mẫn cũng không nghĩ đến sự nhiệt tình của Đại Tát Mãn, trong chốc lát ánh mắt Triệu Mẫn không khỏi nhìn về phía Cừu Bách Lăng bên cạnh.
Nếu không phải Cừu Bách Lăng nói quá mơ hồ, nàng cũng sắp tin tưởng những lời nói bừa lung tung của Cừu Bách Lăng.
Tuyệt đối không chỉ có một đám người Triệu Mẫn thấy khiếp sợ như vậy, những Tát Mãn tuổi trẻ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Triệu Khách, thật sự không thể tin vào tai của mình.
Đại Tát Mãn lại khinh địch, cứ thế giao chức hộ pháp để không nhiều năm cho người xa lạ này??
Mấy lão Tát Mãn cao tuổi điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Đại Tát Mãn, một tên lão Tát Mãn lớn tuổi vẻ mặt đau khổ tiến lên, ngăn cản Đại Tát Mãn đang muốn đứng dậy, còn đang suy nghĩ mình nên mở miệng như thế nào.
“Có việc? Vậy ngươi nói nhanh một chút!” Trên khuôn mặt trung hậu của Đại Tát Mãn lộ ra vẻ không nhịn nổi, nhìn lão Tát Mãn còn đang suy nghĩ cách dùng từ, thúc giục: “Nhanh lên, phía sau còn có mấy việc nhà nông mà ta chưa làm xong đâu.”
Đại Tát Mãn nói xong vung cái búa trên tay mình lên.
Thấy thế, mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi chỉ có thể nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài đi lên trước: “Chuẩn bị lễ đội mũ ngay ngày mai có quá vội vàng không, chúng ta còn cần chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị cái rắm, mấy người các ngươi chỉ biết chơi bời với bà nương ở trên giường, ngày mai chuẩn bị kỹ càng đồ vật cho ta, nếu ai không chuẩn bị, lão tử tự mình đến nhà ân cần hỏi thăm bà nương nhà ngươi.”
Đối với mấy vị lão Tát Mãn này, giọng điệu của Đại Tát Mãn không nhiệt tình như với Triệu Khách.
Đối mặt với Đại Tát Mãn phun nước bọt lên mặt mình, mấy lão Tát Mãn chỉ có thể rất không tình nguyện nói với Triệu Khách: “Vậy xin hộ pháp chuẩn bị cho lễ đội mũ ngày mai.”
Dáng vẻ mấy vị lão Tát Mãn này rất không tình nguyện, thậm chí lúc vị Tát Mãn lớn tuổi nhất bên trái nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào Đại Tát Mãn.
Dường như đang vặn hỏi hắn ta vì sao không làm theo những điều đã bàn bạc từ trước.
Nhưng vẻ mặt trung hậu của Đại Tát Mãn lại có vẻ ung dung không vội, chỉ ngửa mặt cười ngây ngô, hoàn toàn không để ánh mắt muốn giết người của mấy trưởng lão này ở trong lòng.
Dường như cũng cảm thấy hôm nay Đại Tát Mãn hơi không bình thường, vị trí hộ pháp này liên quan đến sự tồn vong của Tát Mãn giáo, sao có thể tùy tiện đưa ra.
Chẳng lẽ vì tiểu tử này trên người có hai pháp Phật, Đạo??
Bọn họ không nghĩ ra, nhưng có nhiều người không nghĩ ra hơn nữa thì Đại Tát Mãn cũng không có vẻ muốn giải thích điều gì, bàn tay lớn một phát bắt được cổ tay Triệu Khách, lôi kéo Triệu Khách chạy đến sau núi.
Lúc đầu Triệu Khách muốn giãy giụa, nhưng hơi động đậy lại ngạc nhiên phát hiện lực lượng do hắn phát ra đối mặt với vị Đại Tát Mãn này lại như rơi vào đầm lầy, không thể tự kiềm chế.