Làn da đen kịt, trên tay có vết chai thật dày, người mới chỉ trung niên nhưng lưng đã hơi còng.
Nếu không phải trên người đối phương có khí tức sinh mệnh dày đặc khiến lực lượng tự nhiên trong cơ thể hắn không ngừng xao động, e rằng Triệu Khách sẽ cho rằng nam nhân trước mắt chỉ là một nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Dáng người rất thô kệch, càng cho người ta cảm giác rất đôn hậu thân hòa, ngay cả lúc trò chuyện uống trà đều là như thế.
Trên tay Triệu Khách cầm một chén trà to, nước trà bên trong là một loại lá trà màu nâu đậm, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trên nước trà còn có một tầng váng dầu nổi lên.
Đây là một loại lá trà rất đặc biệt ở trong thời đại này, Tịch trà.
Ở Nguyên triều, là trà có sự phát triển rất lớn, có Phúc Kiến “Bắc Uyển trà” và “Vũ Di trà” Kiến Ninh, “Cố Chử trà” Hồ Châu, “Dương Tiện trà” Thường Châu, “Phạm Điện Suất trà” Ninh Ba đủ loại.
Trong đó lại chia ra ba loại công nghệ “Minh trà”, “Mạt trà”, “Tịch trà”.
Nước trà nổi tiếng nhất trong ba loại công nghệ này cũng là Tịch trà, chính là loại nước trà trước mặt.
Chế tác Tịch trà rất phức tạp và khó khăn, chọn chồi non thượng đẳng, tế niễn nhập la, trộn lẫn hương cao mỡ heo để vào mô hình ấn thành bánh, sau khi khô còn phải xoa hương cao mỡ heo tô điểm.
Cho nên loại nước trà này đặt ở trong hiện thực tuyệt đối là khẩu vị nặng, nhưng ở thời đại này lại là món đồ uống tốt nhất.
Triệu Khách thử một ngụm, trong lòng không khỏi lắc đầu vừa mặn vừa chát, trong hương vị còn mang theo một mùi mỡ đặc biệt, hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của Triệu Khách với nước trà.
“Không quen??”
Đại Tát Mãn trước mặt nhìn dáng vẻ cau mày của Triệu Khách, lại rất vui vẻ dò hỏi.
“Không thích, quá nhiều mỡ, ta thích uống trà xanh hoặc thoại trà hơn.”
Triệu Khách nói chuyện rất trực tiếp, đổi lại là trước đó cho dù khách nhân không thích uống trà của chủ nhà, cũng không nói trực tiếp như Triệu Khách.
Nhưng nói thật Triệu Khách không thích loại Tịch trà bóng mỡ này, thật sự không uống được ngụm thứ hai.
So sánh ra, vẫn là trà hoa nhài mà Mạt Lỵ xào cho hắn khá hợp với khẩu vị của Triệu Khách.
“Không có gì đáng ngại, không muốn uống thì không cần uống, ta cũng không quen uống thứ đồ chơi này, lúc Tiểu Mẫn nhắc đến ngươi, ta còn chưa tin, sau khi nhìn thấy ngươi thì ta mới phát hiện Tiểu Mẫn không nói dối, ngược lại là nàng quá coi thường ngươi!”
Đại Tát Mãn tỏ vẻ sốt ruột, lúc nói chuyện có khẩu âm rất nặng.
Ánh mắt đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, đôi mắt thâm trầm kia không hề che giấu sự hài lòng với Triệu Khách, cứ như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật.
Loại ánh mắt nóng bỏng này khiến Triệu Khách cảm thấy hơi mất tự nhiên, xua tay: “Tiền bối quá khen.”
“Hắc hắc hắc, mắt nhìn người của ta chắc chắn sẽ không sai, ngươi vừa nhập giáo, trước tiên làm Tả hộ pháp, chờ ngày nào đó hai chân ta đạp một cái, ngươi đến làm Đại Tát Mãn thì thế nào?”
Triệu Khách nghe vậy suýt nữa bị sặc nước bọt, tuy trông vị Đại Tát Mãn này rất trung hậu, nhưng Triệu Khách không ngờ hắn ta thật sự trung hậu.
Thật sự không biết sau khi Triệu Mẫn và mấy vị Tát Mãn đứng bên cạnh nghe nói như thế, tròng mắt đã sắp trừng ra ngoài.
Đặc biệt là mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi bên trái, ánh mắt nhìn Triệu Khách trở nên hung ác, trong lòng nghi ngờ có phải Triệu Khách đã cho Đại Tát Mãn nhà mình ăn mê hồn dược gì không.
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, quay đầu nhìn, sau khi thấy Cừu Bách Lăng cách đó không xa lại đưa tay chỉ: “Nàng có chức vụ gì?”
Đại Tát Mãn nhìn thoáng Cừu Bách Lăng rồi nói: “Tả sứ của Thánh nữ.”
“Thánh nữ??”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, trong lòng không khỏi tò mò vặn hỏi: “Thánh nữ Tát Mãn giáo chúng ta ở đâu? Nếu không ngài dẫn ta đi gặp mặt như thế!”
Triệu Khách kích động như thế, tất nhiên là không nhịn được nghĩ đến Cơ Vô Tuế.
Mặc dù biết đây là một chuyện không thể nào, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có một phần ảo tưởng, chẳng may thì sao?
Huống hồ Vô Tuế đúng là Thánh nữ Tát Mãn giáo, Tát Mãn giáo hao tốn sức lực mấy đời mới đào rỗng Trường Bạch sơn mạnh cho Cơ Vô Tuế, bố trí trận pháp kinh khủng, bịa ra lời nói dối xinh đẹp hấp dẫn vô số cao thủ tuyệt đỉnh cam tâm chôn mình ở bên trong, trở thành chất dinh dưỡng để cung cấp nuôi dưỡng Cơ Vô Tuế.
Lúc này nghe đến hai chữ Thánh nữ, tất nhiên trong lòng Triệu Khách sinh động hẳn lên.
Nào biết được Đại Tát Mãn mỉm cười lắc đầu nói: “Không gặp được, không gặp được, ít nhất còn cần một trăm năm sau Thánh nữ mới được sinh ra, sau khi nàng du lịch trong thế giới bao la thật lâu mới có thể trở về trong vòng tay Tát Mãn.”
Lúc nhắc đến Thánh nữ, hai tay Đại Tát Mãn đặt ngang trước ngực mình, vẻ mặt đầy khiêm tốn giống như một đám Tát Mãn, dường như bọn họ sinh ra đã có sứ mệnh vĩ đại này.
Phải chuẩn bị kỹ càng tất cả những thứ cần thiết cho Thánh nữ, trước khi Thánh nữ được sinh ra.
Tín ngưỡng cuồng nhiệt khiến Triệu Khách nghi ngờ, có phải đám người này bị bệnh thần kinh hay không.
Điều khiến Triệu Khách càng thấy kỳ quái hơn là, rốt cuộc Cơ Vô Tuế đã làm gì với Tát Mãn giáo, có thể khiến những Tát Mãn này điên cuồng vì nàng như vậy, cuối cùng mấy đời người đều chuẩn bị tất cả vì nàng.