Lão đầu tử cũng là vảy ngược của Triệu Khách, nhưng hết lần này đến lần khác dù là Hồng bà bà hay Cừu Bách Lăng trước mặt, Triệu Khách đều không thể làm gì.
Ít nhất hiện tại Triệu Khách không thể động vào ai.
“Không thừa nhận thì thôi đi, nói điều kiện đi.”
Một lát sau, Triệu Khách xua tay, ra hiệu Cừu Bách Lăng nói tiếp.
“Vậy là được, ngày mai đi với ta gặp Đại Tát Mãn, từ hôm nay về sau ngươi là người của Tát Mãn giáo, sao nào, có phải rất quen tai không, tình nhân của ngươi và tông giáo này có ngọn nguồn sâu xa khó thoát khỏi liên quan, ngươi coi như làm việc giúp người nhà mẹ đẻ của lão bà nhà mình đi, cũng không tính là thua thiệt.”
“Tát Mãn giáo!”
Lúc nghe được ba chữ Tát Mãn giáo, tuy trong lòng Triệu Khách còn khó chịu nhưng cơn giận đã tiêu tan rất nhiều.
Liên quan đến tông giáo viễn cổ Tát Mãn giáo này, Triệu Khách hiểu biết rất ít nhưng có thể chắc chắn là Vô Tuế có quan hệ với tông giáo này.
Chỉ là hắn không có hứng thú gì với tông giáo này, cũng chưa từng hỏi thăm Vô Tuế.
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, trong lòng Triệu Khách thoải mái hơn chút, cũng như Cừu Bách Lăng đã nói coi như làm chút chuyện cho nhà mẹ đẻ của lão bà nhà mình đi.
“Vậy đã nói xong rồi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Đại Tát Mãn.”
Triệu Khách gật đầu, sau khi xác nhận những việc còn lại liền xoay người rời đi, hắn còn có việc khác cần hoàn thành, không có tâm trạng ở lại nơi này nói mò với hai nữ nhân.
Sau khi Triệu Khách rời đi, Cừu Bách Lăng quay đầu nghịch ngợm thè lưỡi với Triệu Mẫn: “Ngươi xem, ta đã nói hắn là một người tai mềm.”
Triệu Mẫn bĩu môi, rất ngạc nhiên nói: “Hắn thật sự là phu thê với Thánh nữ Tát Mãn?”
Cừu Bách Lăng gật đầu.
“Nhưng ta đã nghe Tát Mãn nói, ít nhất còn cần một trăm năm nữa Thánh nữ mới có thể giáng thế, vì xây dựng tẩm cung cho Thánh nữ, bọn họ đã đào rỗng Trường Bạch sơn.”
Nói đến đây, vẻ mặt Triệu Mẫn lập tức ảm đạm.
Mông Cổ là dân tộc du mục lại quật khởi quá nhanh chóng, bắt đầu từ Nguyên tổ đã chinh phục thế giới bao la mênh mông.
Nhưng bọn họ cũng đang suy bại, hơn nữa lấy tốc độ cực nhanh để suy bại.
Đồ đao và móng ngựa có thể chinh phục những quốc gia này, lại không cách nào chinh phục văn hóa của bọn họ, kiểu chữ của bọn họ vẫn đang truyền tụng, học thuyết của bọn họ vẫn đang phát triển như trước.
Triệu Mẫn không cam lòng, rõ ràng Tát Mãn giáo mới là tông giáo đứng đầu ở Mông Cổ, vô cùng được tôn sùng, tại sao phải nâng đỡ Toàn Chân giáo, sau đó lại đổi sang nâng đỡ Phật giáo.
Nàng biết rõ, một khi Phật giáo được nâng đỡ chẳng mấy chốc sẽ trở thành giáo phái lớn nhất.
Đến tận sau này, hoàn cảnh của Tát Mãn giáo rất tồi tệ, chẳng mấy chốc sẽ càng tồi tệ, thậm chí là diệt vong.
Nếu Tát Mãn giáo bị diệt tuyệt, người Mông Cổ bọn họ cũng sẽ diệt tuyệt, không có văn minh và truyền thừa của mình, người còn sót lại sẽ không còn là tộc nhân nguyên bản nữa.
Cho nên biện luận Phật Đạo lần này có thể là cơ hội sau cùng để Tát Mãn giáo quật khởi, ít nhất phải bộc lộ tài năng trong lần tranh đấu Phật Đạo này, mới có thể bảo đảm trong tương lai quyền lợi của Tát Mãn giáo không bị xâm hại.
Đồng thời cũng nên nhắc nhở những con lợn bái Phật, tu tiên đó, phải làm rõ cái gì mới là đồ vật của mình.
Cừu Bách Lăng nhìn vẻ mặt mất mát của Triệu Mẫn, không khỏi ngồi xuống bên cạnh Triệu Mẫn, lôi kéo bàn tay tinh tế không xương của Triệu Mẫn nói: “Yên tâm đi, thiên cơ không thể tiết lộ, có một số việc ta biết nhưng ta không thể nói, nhưng chắc chắn là thật.”
“Không tin? Ta có thể đặt tay lên lương tâm để thề!”
“Hai viên thịt dày như vậy còn có thể sờ đến lương tâm của mình?? Ai biết ngươi có đang bịa chuyện để lừa ta không!”
Triệu Mẫn nhìn chằm chằm ngực Cừu Bách Lăng, lại nhìn mình không khỏi chua xót nói.
“Ngươi nằm mơ đi, để ta sờ người.”
Cừu Bách Lăng ngạc nhiên, chợt giận đùng đùng đẩy Triệu Mẫn lên giường mềm, xông lên dùng hai tay cù Triệu Mẫn.
Trong chốc lát, hai nữ nhân lăn lộn thành một đoàn, không cẩn thận làm rơi mạc liêm hai bên giường mềm, vải hồng rủ xuống che giấu hai bóng người xinh đẹp, trong trướng đỏ thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng cười như chuông bạc.
Tát Mãn!
Lúc mọi người nhìn thấy hai chữ này, có lẽ trong đầu sẽ xuất hiện dáng vẻ người da đỏ ngang tàng nguyên thủy ở Bắc Mỹ.
Nhưng trên thực tế cũng không phải như thế, Tát Mãn giáo theo đuổi nguyên thủy tự nhiên hài hòa, lại không có nghĩa bọn họ sẽ ngăn cách bản thân biến thành người hoang dã.
Bọn họ thần bí, nhẫn nhịn, người đời chưa từng nghe nói nhưng lại mơ hồ có ấn tượng.
Một số hào môn quý tộc có thể hiểu biết đôi chút về Tát Mãn, nhưng sau này càng ngày càng ít người biết đến.
Tát Mãn giáo rất có tiền, bọn họ nguyên thủy mà xa xưa, thậm chí còn xa xưa hơn cả Đạo giáo, là người giải thích đồ đằng thời kỳ sớm nhất.
Nhiều đời tích lũy xuống, tài phú đã sớm không còn là mục tiêu mà bọn họ theo đuổi.
Chỉ với tòa hành cung ở Trường Bạch sơn kích thước khổng lồ kia đã không phải tiền có thể giải quyết, là kết quả mà mấy đời Tát Mãn cố gắng.
Lúc Triệu Khách thấy vị Đại Tát Mãn trước mắt, trong chốc lát rất khó so sánh với Tát Mãn ở trong đầu của hắn.