Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2338 - Chương 2338 - Lên Ngôi Thành Vương (2)

Chương 2338 - Lên ngôi thành vương (2)
Chương 2338 - Lên ngôi thành vương (2)

Triệu Mẫn cách đó không xa liếc nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, sau khi thấy quả trứng có hình tròn ở trên mông Triệu Khách, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

Nàng quay đầu nhìn về phía lão Tát Mãn lớn tuổi bên cạnh, nghi ngờ nói: “Lúc ta làm lễ đội mũ có thể không mặc quần áo long trọng như thế không.”

Thọ mệnh của Tát Mãn rất lâu dài, nghe nói vị lão Tát Mãn bên cạnh Triệu Mẫn đã 133 tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Sau khi nghe Triệu Mẫn nói vậy, nhếch miệng cười một tiếng để lộ ra một hàm răng đen như mực: “Đây là quy củ trước kia, lúc làm lễ đội mũ phải hòa làm một thể với tự nhiên, trên người không thể mặc quần áo lung tung rối loạn, để lại cho hắn vài miếng lá cây che chắn đã tốt lắm rồi.”

“Vài miếng??”

Triệu Khách đứng cách đó không xe nghe được rõ ràng, nổi giận đùng đùng quay đầu lại chỉ cái lá cây chỉ to bằng bàn tay người trưởng thành ở dưới hông: “Ngươi gọi cái này là vài miếng? Ngươi bị hoa mắt hay bị mù lòa??”

Triệu Mẫn không chút kiêng dè, sau khi ánh mắt đảo qua chiếc lá dưới hông Triệu Khách, không nhịn được trêu chọc: “Ồ! Không nhìn ra ngươi vẫn rất hùng tráng.”

Bị Triệu Mẫn dùng ánh mắt bắt bẻ như thế quan sát, sắc mặt Triệu Khách đã khó coi đến cực điểm, tức giận nói với Đại Tát Mãn: “Nàng được mặc quần áo làm lễ đội mũ, vì sao ta phải dùng lá cây!”

Ánh mắt Đại Tát Mãn vẫn nhìn chằm chằm vào bẹn đùi của Triệu Khách như si như say, dường như không có gì hoàn mỹ hơn dấu răng gọn gàng trên đùi Triệu Khách.

Đối mặt với giọng điệu phản kháng của Triệu Khách, đầu cũng không thèm nâng lên không nhanh không chậm xua tay nói: “Không giống nhau, lễ đội mũ của ngươi khác với nàng, ngươi phải gánh chịu lực lượng hộ pháp, tất nhiên phải dùng đãi ngộ với quy cách cao nhất.”

“Lão đầu xấu, rất xấu, lão tử tin ngươi mới là lạ.”

Triệu Mẫn và Đại Tát Mãn này là hai người không đứng đắn, một người nhìn mông một người nhìn bắp đùi của hắn, khiến Triệu Khách gần như phát điên.

Lúc đầu hắn kiên quyết không chịu mặc thứ đồ chơi này, nhưng Đại Tát Mãn vỗ ngực dùng tên của Thánh nữ để thề đây là quá trình chắc chắn phải trải qua, Triệu Khách cân nhắc liên tục mới đồng ý.

Nhưng suy nghĩ một chút lại bị lão gia hỏa này chơi đùa, rõ ràng có thể mặc quần áo.

Lão gia hỏa này thật sự lấy quy củ trăm năm trước ra, cứng rắn áp lên trên người hắn.

Cũng may, ngoại trừ hai tên không đứng đắn này, ánh mắt những Tát Mãn khác lại rất trong trẻo nghiêm túc, thậm chí nói năng cẩn thận, đặc biệt là mấy vị lão Tát Mãn lớn tuổi này, tuy không hài lòng với việc Triệu Khách mới đến đã nhảy lên trở thành hộ pháp, nhưng bọn họ tôn trọng quyết định của Đại Tát Mãn.

Đồng thời tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Đại Tát Mãn.

Vẻ mặt mấy lão già trang nghiêm, với bọn họ mà nói lễ đội mũ của hộ pháp là nhiệm vụ có sự tồn tại cao thượng nhất giống với Tát Mãn giáo, quyết không thể có chút sai lầm nào.

“Ô!”

Theo tầng mây trên đỉnh đầu dần tản ra, một tiếng sói tru thê lương truyền ra từ trong núi rừng.

Lỗ tai Triệu Khách hơi lay động, trong núi rừng xung quanh truyền đến từng tiếng bước chân rất nhỏ, không cần đi thăm dò, sau khi cảm giác của Triệu Khách quét qua đã phát hiện xung quanh sơn cốc tụ tập rất nhiều phi cầm tẩu thú.

Mãnh hổ, sài lang, kên kên, hoàng tước, còn có một số dã trư đủ loại, ngay cả trên con sông cách đó không xa cũng đen nghịt một mảng, thỉnh thoảng lại có cá lớn thò đầu ra.

Những động vật này đều đợi ở xung quanh, không phát ra một tiếng kêu quái dị nào, dường như chỉ là một vị khách tham gia lễ đội mũ không giống bình thường này.

“Bắt đầu đi!”

Sau khi Đại Tát Mãn thấy mặt trăng lộ ra từ đám mây trên đỉnh đầu, hắn ta nhanh chóng thu lại cặp mắt phóng khoáng không chịu trói buộc kia, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trang nghiêm.

Hai nữ hài chỉ treo mấy mảnh lá rừng trên người giống như Triệu Khách đi lên trước, đỡ Triệu Khách đi đến trung tâm tế đàn.

Sau khi dùng nhánh nước làm sạch thân thể cho Triệu Khách, lại nhanh chóng quỳ xuống lùi đến phía dưới tế đàn.

Lúc này, mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi đứng xung quanh Triệu Khách, trên tay bọn họ cầm đồ vật không giống nhau, có nước, có đất, có mảnh lá cây, có cả ngọn lửa.

Lúc trong miệng niệm tụng từ chú ngữ cổ xưa, đồ vật trong tay mỗi người tỏa ra ánh sáng oánh nhuận dưới ánh trăng.

Trong chốc lát, địa phong thủy hỏa chi tượng theo tiếng chú ngữ cổ xưa, lại bện ra một cái vương miện vàng óng ánh trên tay mấy lão gia hỏa.

【 Đinh! Ngươi sắp thu hoạch được lực lượng truyền thừa của Tát Mãn giáo. 】

【 Đinh! Nhắc nhở, nếu ngươi lựa chọn kế thừa lực lượng truyền thừa của Tát Mãn giáo, ngươi sẽ trở thành hộ pháp Tát Mãn giáo, một khi Tát Mãn giáo trong thế giới này bị diệt vong, ngươi sẽ chịu trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc đồng thời bị tước đoạt lực lượng Tát Mãn. 】

【 Đinh! Nhắc nhở, sau khi tiếp nhận lực lượng truyền thừa Tát Mãn, nhiệm vụ chính tuyến của ngươi sẽ bị cưỡng chế sửa đổi, có xác nhận không. 】

Một số nhắc nhở xuất hiện trong sách tem của Triệu Khách, Triệu Khách không hề tưởng tượng, hắn biết đây là món đồ cuối cùng do Cơ Vô Tuế để lại cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment