Xưa nay nàng không nói, cũng chưa từng chỉ hắn nên làm như thế nào, về mặt sức mạnh xưa nay sẽ không chủ động can thiệp vào sự trưởng thành của hắn.
Lại sớm để lại đồ vật cho hắn, chờ đợi hắn đi tìm kiếm, đi tranh giành.
Cho nên Triệu Khách không có lý do gì không tin nàng, quyết đoán lựa chọn xác định.
Đúng vào lúc này, vương miện kia được đặt lên đỉnh đầu Triệu Khách, trong nháy mắt ánh vàng tràn ra từ trong vương miện, tràn vào trong đầu theo huyệt Bách Hội của Triệu Khách.
Trong chốc lát, Triệu Khách đột nhiên cảm giác được trong cơ thể như có thêm thứ gì đó, đó là một thứ rất cao thâm, rất huyền diệu, lấy cảnh giới hiện tại của hắn cũng không thể nào hiểu được.
Nhưng thứ này lại rất phù hợp với thân thể của hắn, như thể điều khiến cánh tay.
Triệu Khách theo bản năng thúc giục món đồ kia, năng lượng trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu chuyển, thân thể rung lên như có thứ gì đó lao ra khỏi cơ thế.
Hắn đột nhiên phát hiện thị giác thay đổi, hắn như có bốn con mắt, ngoại trừ hai con mắt bình thường còn có thêm hai con mắt khác đang ở chỗ cách đỉnh đầu của hắn mấy trượng, tò mò đánh giá thế giới này.
Hai con mắt trên đỉnh đầu nhìn quanh, vừa hay thấy hắn nửa quỳ ở trung tâm tế đàn, cả người trần truồng, trên đỉnh đầu đội vương miện ánh vàng sáng chói, đang nhanh chóng chảy và trong đầu của hắn.
Ngũ giác cường đại như thế, vượt xa lúc trước mấy chục lần.
Ngay lúc Triệu Khách cảm thấy vô cùng hưng phấn, trong đầu lại xuất hiện một cảm giác đâm nhói dữ dội, theo cảm giác đâm nhói này Triệu Khách phát hiện giọng nói trong miệng mấy lão Tát Mãn cao tuổi xung quanh đã mơ hồ không rõ.
Tính mạng của bọn họ đang nhanh chóng trôi qua nhưng không có ai buông tay, ngược lại dùng hết toàn bộ lực lượng muốn duy trì vương miện trên đỉnh đầu Triệu Khách thêm một đoạn thời gian.
Theo lực lượng mãnh liệt tuôn ra từ trong cái vương miện này, Triệu Khách cảm giác đầu của hắn như bị huyết chùy đập xuống.
Theo cảm giác choáng váng mãnh liệt, trước mắt biến thành màu đen, cuối cùng đã bị luồng lực lượng này đánh và trong vực sâu.
Ngay lúc này, Triệu Khách cảm giác trong vực sâu như có một bàn tay nhẹ nhàng đẩy bả vai Triệu Khách, theo lụa đỏ như máu tươi bọc quanh, lại nghe bên tai truyền đến giọng nói của Vô Tuế: “Lao ra, đây là một lần cuối cùng ta có thể giúp ngươi.”
“Vô Tuế!”
Triệu Khách muốn quay đầu lại nghe Cơ Vô Tuế lạnh lùng nói: “Đừng quay đầu nhìn lại, lao ra!”
Giọng nói ra lệnh không thể nghi ngờ khiến Triệu Khách không dám chậm trễ chút nào, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, một điểm sáng màu bạc xuất hiện trên khoảng không của vực sâu tối đen.
Triệu Khách không rõ rốt cuộc nơi đó là cái gì nhưng hắn tin tưởng Cơ Vô Tuế hơn.
Theo hai bàn tay trên bả vai thúc đẩy, thân thể Triệu Khách như mọc cánh nhanh chóng xông ra khỏi vực sâu tối tăm.
“Chúng ta còn có thể gặp mặt không?”
Triệu Khách không quay đầu lại lớn tiếng gào thét.
Sau khi Cơ Vô Tuế im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thế giới này không có sự tồn tại của ta, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, thứ để lại có lẽ chỉ là một cái bóng mơ hồ.”
Sau khi Cơ Vô Tuế nói đến chỗ này cũng không nói tiếp nữa, mặc cho Triệu Khách hỏi thế nào, Cơ Vô Tuế cũng không mở miệng nói rõ tình huống hiện tại của nàng.
Không thể nói, cũng không có cách nào nói ra, cho dù có nói cho Triệu Khách cũng không chắc đã có kết quả tốt.
Thậm chí Triệu Khách không biết rốt cuộc Cơ Vô Tuế sắp xếp cái gì cho mình, dường như nàng đang cố ý dẫn dắt hắn đến đây.
Dường như từ lâu đã đoán được lúc hắn xuất hiện trước mặt Tát Mãn giáo, chắc chắn sẽ được Đại Tát Mãn chú ý đến, đây cũng là thứ mà nàng đã sớm tính toán.
Về phần kết quả là gì, lại chưa từng nói với Triệu Khách, nhưng Triệu Khách tin tưởng Cơ Vô Tuế tuyệt đối không hại hắn.
Theo ánh sáng mạnh trước mắt càng ngày càng gần, Triệu Khách cảm giác bóng dáng Cơ Vô Tuế ở sau lưng đang biến mất từng chút một, vô thức đưa tay bắt lấy lại chỉ bắt hụt, bóng dáng Cơ Vô Tuế đã hóa thành từng đốm bọt biển.
Tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, ngoại trừ nụ cười trên mặt thì không cho Triệu Khách cơ hội để lại một câu từ biệt.
Chờ đến khi Triệu Khách lấy lại tinh thần, hắn đã xông ra khỏi vực sâu, đứng ở trong một mảnh không gian kỳ dị.
Huỳnh quang phấp phới đầy trời như là ngàn vạn đom đóm quay xung quanh Triệu Khách, Triệu Khách nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng trống trải như bị móc mất thứ gì đó.
Một lát sau, Triệu Khách mỉm cười mỉa mai, đây không phải phong cách của Vô Tuế, nàng không phải loại nữ nhân chịu bằng lòng chăm sóc cuộc sống của nam nhân, nhi nữ tình trường lại không anh hùng khí đoản.
Thậm chí mong muốn của nàng càng khắc nghiệt, càng cao hơn hắn.
Hắn muốn chinh phục nàng cũng chỉ có thể đuổi theo, thậm chí trở nên mạnh mẽ hơn nàng.
Không! Triệu Khách tin tưởng, nếu thật sự đến ngày đó, Cơ Vô Tuế cũng sẽ coi hắn là kẻ địch mạnh để phân cao thấp, sớm muộn gì cũng đánh ngã hắn, ném vào trong quan tài của nàng, ép khô hắn đến khóc mới thôi.
Sau khi nghĩ rõ ràng mối quan hệ trong đó, sự buồn bực trong lòng Triệu Khách cũng bị quét sạch sành sanh, ánh mắt nhìn xung quanh, lại thấy sâu trong huỳnh quang như có thứ gì đó.