Huỳnh quang lấp lóe khiến ánh sáng xung quanh trở nên mơ hồ, trong chốc lát Triệu Khách không nhìn rõ điều gì.
Nhưng có thể thấy xung quanh có tổng cộng năm sợi khóa sắt, không biết đến từ nơi nào lại vẫn vây nhốt vật trước mắt.
Sau khi Triệu Khách đến gần, lại phát hiện thứ bị khóa sắt trói buộc là hắn.
Năm sợi khóa sắt đâm sâu vào trong huyết nhục của hắn, bốn sợi đâm xuyên qua tay chân, từng tầng trùng điệp quấn quanh vào nhau.
Điều quỷ dị hơn là sợi khóa sắt thứ năm đâm thẳng qua ngực hắn, xuyên ra từ trong tim hắn.
Lúc Triệu Khách nhìn về phía bản thân trước mặt lại xuất hiện ảo giác hoang đường, mình nhìn hắn, dường như hắn cũng đang nhìn mình.
“Đây là cái gì?? Chứng phân liệt của ta??” Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã nhanh chóng vị Triệu Khách bác bỏ.
Tuy tương tự lại không phải nhân cách do hắn chia ra, càng giống bản tôn của hắn.
Quan trọng nhất là, từ lần trước bị Đãng Trầm nhốt ở trong Mộng tẩm thuật, hắn đã hoàn toàn buông bỏ ma chứng trong lòng.
Con ngươi không thể sống trong quá khứ, quá khứ như mà, hiện tại là người.
Hắn không buông bỏ được tỷ tỷ sẽ chỉ trở thành ma chứng trong lòng hắn, đồng thời cũng sẽ trói buộc nàng, sáng tạo ra một tỷ tỷ ở sâu trong ý thức của hắn chịu đựng sự xâm chiếm của cô độc và năm tháng, đối với nàng đây chỉ là sự tra tấn.
Hắn đã sớm buông bỏ, chứng phân liệt cũng đã khỏi hănt, cho nên người trước mắt chắc chắn không thể là nhân cách do hắn chia ra.
Nếu thật sự là như thế, Triệu Khách tin tưởng Vô Tuế sẽ không dùng cách rắc rối như vậy để giúp đỡ hắn.
Triệu Khách không nhịn được tiến lên trước cẩn thận quan sát một lát, đưa tay túm lấy xiềng xích ở ngực thử rút xiềng xích ra.
Cũng ngay lúc này, ánh mắt một đám Tát Mãn ở trên tế đàn vẫn khóa chặt trên người Triệu Khách, vẻ mặt đầy lo âu và ngạc nhiên.
Khí tức tự nhiên cường đại đan dệt ra ánh sáng như phỉ thúy xung quanh Triệu Khách, bọn họ chưa từng thấy lực lượng tự nhiên cuồn cuộn tinh túy như thế.
Cho dù Đại Tát Mãn các đời truyền thừa, có lẽ về mặt sức mạnh có thể vượt xa Triệu Khách, nhưng nói đề mức độ tinh túy của lực lượng tự nhiên so ra kém hơn Triệu Khách một phần mười.
Lúc này bọn họ đã có thể hiểu được suy nghĩ của Tát Mãn, bọn họ chưa từng thấy tình huống như vậy.
Cho dù vị lão Tát Mãn đã sống hơn 130 tuổi kia cũng chưa từng nghe thấy, trên nghi thức đội mũ lại xuất hiện cảnh tượng tráng lệ như thế.
“Chưa từng có người có thể chống đỡ lâu như vậy trong nghi thức đội mũ.”
Sắc mặt lão Tát Mãn đầy vẻ lo lắng, Triệu Mẫn đứng bên cạnh cũng lau mồ hôi thay cho Triệu Khách, sau khi nghe lão Tát Mãn bên cạnh nói xong không khỏi lo lắng dò hỏi: “Thời gian dài sẽ sinh ra ảnh hưởng với hắn?”
“Sẽ không!”
Lão Tát Mãn lắc đầu, nghiêm túc giải thích với Triệu Mẫn: “Ngược lại thời gian càng lâu càng tốt, nói rõ lực lượng mà hắn kế thừa càng mạnh càng nhiều.”
Thì ra, trước khi mỗi một thời đại Đại Tát Mãn qua đời, đều sẽ trả lực lượng của bản thân về tự nhiên.
Lúc một đời Tát Mãn mới xuất hiện, có thể thông qua kêu gọi lực lượng tự nhiên để thu nạp lại những lực lượng này một lần nữa.
Trên vị trí hộ pháp gần với Đại Tát Mãn, ít nhất cần mấy vị Tát Mãn thực lực hùng hậu mới có thể gia trì cho Triệu Khách, kêu gọi lực lượng của các đời hộ pháp còn sót lại trong núi rừng.
Nhưng quá trình này cực kỳ hao tổn tuổi thọ của mình.
Đây cũng là lý do vì sao tuổi tác của mấy Tát Mãn này không già, nhưng thể cốt lại kém cứng rắn hơn vị lão Tát Mãn này.
“Hóa ra là vậy, vậy chẳng phải hắn sẽ chiếm được lợi ích lớn, chúng ta cần gì phải lo lắng cho hắn.”
Triệu Mẫn nghe nói Triệu Khách không có nguy hiểm gì, rõ ràng thở phào một hơi.
Nhưng lão Tát Mãn lại không thể hiện ra vẻ vui sướng gì, thở dài: “Đương nhiên ta hy vọng hắn có thể kiên trì thêm chút, đã rất lâu Tát Mãn giáo chưa từng xuất hiện người thừa kế có thiên phú cường đại.”
Nói đến đây, lão Tát Mãn lại đưa tay chỉ mấy vị Tát Mãn tuổi già xung quanh Triệu Khách, lo lắng nói: “Ta là sợ bọn họ không chịu đựng nổi.”
Quá lâu, về mặt thời gian thật sự quá lâu, những Tát Mãn này phải duy trì nghi thức đội mũ, đối với bọn họ mỗi một giây đều là một loại tra tấn.
Những đám Tát Mãn này vì lễ đội mũ của Triệu Khách, cánh tay đã bắt đầu không tự chủ được run rẩy.
Dường như chỉ trong thời gian mấy tức ngắn ngủi đã già yếu đi mấy tuổi, hơn nữa còn đang tiếp tục già yếu.
Thời gian quá lâu, lúc mọi người mừng rỡ như điên cũng không nhịn được lo lắng những Tát Mãn lớn tuổi này có thể chống đỡ tiếp hay không.
Ngay cả Đại Tát Mãn cũng rất lo lắng.
Dựa theo quy củ, lúc này bọn họ có thể chủ động triệt hạ nghi thức đội mũ.
Tát Mãn giáo nguyên thủy những cũng không máu tanh, cống phẩm mà bọn họ tế hiến cho tự nhiên cũng là quả thực sinh ra trong tự nhiên.
Cái cách tế người này chưa từng có ở trong Tát Mãn giáo, cho nên lúc này dừng lại cũng không có ai trách tội bọn họ.
Tuy thân thể của những Tát Mãn này đã suy kiệt, nhưng ánh mắt lại càng thêm trong trẻo có thần.
Đã bao nhiêu năm!