Tát Mãn giáo bọn họ đã yên lặng quá lâu rồi, lâu đến mức khiến người ngoài gần như quên mất sự cố chấp và yêu quý đã từng với Tát Mãn giáo.
Dù ngày nay Mông Cổ đã xưng bá thiên hạ, chiếm được đất đai bao la xưa nay chưa từng có, nhưng tín ngưỡng ban đầu lại đã bị vứt bỏ như nghèo hèn.
Bây giờ Tát Mãn giáo đã đến mức độ tràn ngập nguy hiểm, một khi Phật giáo đại hưng chắc chắn sẽ trở thành thứ thịnh hành trong thiên hạ, đến khi đó Tát Mãn giáo sẽ hoàn toàn bị bài xích ra ngoài, bọn họ có thể không quan tâm những cung phụng đó.
Nhưng nhất định phải cần một khoản tiền tài lớn, tiếp tục đẩy nhanh tốc của của Thánh điện Trường Bạch sơn.
Cần rất nhiều người kế túc thủ hộ Thánh điện cho bọn họ, cho đến khi Thánh nữ đến đây.
Sau khi phát hiện lực lượng phi phàm trên người Triệu Khách, những Tát Mãn cực kỳ bất mãn với Triệu Khách như thấy được chút hy vọng, dường như cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Đại Tát Mãn.
Chình vì phần cố chấp này khiến bọn họ không hề bỏ dở lễ đội mũ, cho dù thời khắc này thiêu đốt sinh mệnh sau cùng gần như không còn, cũng nhất định phải hoàn thành triệt để nghi thức đội mũ này.
Bọn họ quá cần một Tát Mãn cường đại xuất hiện, Tát Mãn giáo cũng rất cần một người thủ hộ thực lực cường đại đến tọa trấn.
Theo thời gian trôi qua, Tát Mãn cầm ngọn lửa trong tay oanh một tiếng hóa thành ngọn lửa, cả người cũng bị ngọn lửa nuốt mất.
Tát Mãn bên trái cầm lá cây trong tay thì huyết nhục rơi xuống, da thịt, cơ bắp dần bị mục nát.
Nhưng không có ai lựa chọn buông tay, cho dù thiêu đốt đến khoảnh khắc cuối cùng của mình, hai bàn tay kia vẫn nâng cao trên đỉnh đầu Triệu Khách.
Đối với sự cố chấp của những Tát Mãn này, Triệu Mẫn hơi không thể tưởng tượng nổi, dù sao mất mạng thì không còn cái gì nữa.
Nhưng đối với những Tát Mãn khác, đây là vinh dự cầu còn không được.
Ngay lúc này, hai tay Triệu Khách lôi kéo sợi khóa sắt trước ngực hắn, từng chút một rút khóa sắt ra khỏi tim.
Mỗi khi rút ra một chút, Triệu Khách sẽ cảm thấy thân thể của mình đang đau đớn như bị xé nứt.
Nhưng mỗi khi rút ra một chút xíu, Triệu Khách sẽ cảm thấy trên người mình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như gông xiềng hạn chế hắn đang bị cởi bỏ.
Thoát khỏi gông xiềng! Chính là cái này??
Triệu Khách nhớ rất rõ ràng, Cơ Vô Tuế đã từng nói chỉ có tự thoát khỏi gông xiềng trên người mới có tư cách đi tìm nàng.
Hiện tại cái này là gông xiêng của hắn, sau khi Triệu Khách thử rút ra một đốt khóa sắt sau cùng ra khỏi tim.
【 Đinh! Ngươi đang tiến hành một hành động không biết, xin dừng lại… 】
【 Đinh! Ngươi đang tiến hành một hành động không biết, xin dừng lại… 】
【 Đinh! Ngươi đang tiến hành… 】
Tiếng nhắc nhở liên tục không ngừng còn gấp rút hơn cả lần trước hắn thôn phệ Tứ Tượng châu.
Nhưng lúc này Triệu Khách sẽ không để ý đến điều gì nữa, nếu thiên phạt giáng xuống cũng lắm hắn lại trốn vào Đại Đô một lần nữa.
Triệu Khách cũng không tin căng lắm cũng chỉ đánh chết mấy trên hòa thượng, còn có thể làm gì được hắn.
Triệu Khách không sợ hãi, càng không nhịn được mắng: “Dừng cái đầu ngươi, thân thể của lão tử còn chưa đến lượt ngươi nói nhảm.”
Lúc Triệu Khách đang nói chuyện lại rút mạnh một cái.
Trong chốc lát, một nguồn sức mạnh mênh mông mãnh liệt trào ra từ trước ngực của hắn, cứ như đại dương mênh mông muốn nuốt hết Triệu Khách.
Lực lượng mạnh mẽ như sông dài cuồn cuộn thế này liên tục không ngừng tràn ra, cuối cùng không hề dừng lại hội tụ vào trong người Triệu Khách.
Dường như đây là lực lượng nguyên bản của Triệu Khách, cũng là thứ thuộc về hắn, chỉ có điều vẫn luôn bị lực lượng nào đó hạn chế không cách nào mở khóa thêm, hắn chỉ có thể mượn dùng lại không thuộc về hắn.
Tận đến lúc này, lường lực lượng này mới có thể hoàn toàn thuộc về hắn, theo lực lượng mênh mông tràn vào, Triệu Khách đã có thể hiểu ra.
Trong luồng năng lượng mênh mông cuồn cuộn này, ngược lại càng như cá về biển lớn, đại bàng xông lên trời, từ nay trời cao rộng lớn mình có thể tùy ý tự do giương cánh bay lượn, cũng không có thứ gì có thể trói buộc mình.
“Đinh đinh keng keng…”
Nhưng loại cảm giác này nhanh chóng biến mất không thấy tung tích trong tiếng khóa sắt rung động, bốn sợi xiềng xích trói buộc trên người hắn phát ra tiếng vù vù chói tai.
Khiến năng lượng vốn bành trướng mãnh liệt như bỗng chốc bị cắt đứt ngọn nguồn, Triệu Khách đột nhiên tỉnh táo lại từ trong nguồn suối lực lượng này.
“Còn có bốn cái!”
Ánh mắt Triệu Khách khóa chặt vào bốn cái khóa sắt còn lại, hiển nhiên khoảng cách hắn thật sự tự do còn kém rất xa.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách đưa tay túm lấy một sợi khóa sắt khác, nhưng còn chưa chờ Triệu Khách chạm vào khóa sắt, một cảm giác mất trọng lượng mạnh đánh tới, trên mắt đất lại vỡ ra vực sâu khổng lồ cưỡng ép hút Triệu Khách vào trong vực sâu, lần này không có Cơ Vô Tuế giúp đỡ, Triệu Khách căn bản không kịp phản kháng giãy giụa.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị khóa sắt trói buộc trong ánh sáng oánh nhuận, hắn mang theo sự không cam lòng và tức giận cuối cùng biến mất trong vực sâu.
Trong tế đàn, mấy vị Tát Mãn liên tiếp chết đi, ngoại trừ vị Tát Mãn vừa biến bản thân thành ngọn lửa đã bị đốt thành tro bụi, vị Tát Mãn cầm lá cây đã biến thành xương trắng.