Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2342 - Chương 2342 - Lên Ngôi Thành Vương (6)

Chương 2342 - Lên ngôi thành vương (6)
Chương 2342 - Lên ngôi thành vương (6)

Hai vị Tát Mãn khác một người thân thể hóa thành đá, một người đã sớm biến thành tượng băng.

Duy chỉ có một tên Tát Mãn cao tuổi còn lại cầm kim thạch trong tay, trên thân thể cao tuổi lại sinh ra từng đốm tú ban màu nâu đậm.

Kim khí dày đặc rót vào trong huyết nhục của hắn ta, khiến thân thể của hắn ta bắt đầu mục nát như kim tầm thường.

“Cạch!”

Khi tú ban lan tràn đến cánh tay, mọi người rõ ràng nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Cánh tay bên trái nghiêng một cái, theo cơn đau mà con người không cách nào tưởng tượng được, tay trái của lão Tát Mãn vô lực rủ xuống, chỉ có thể dùng tay còn lại tiếp tục hoàn thành nghi thức đội mũ.

Bắp chân gầy gò rung lên dữ dội, Triệu Mẫn đã không nỡ nhìn nữa.

Lúc nàng tận mắt nhìn những Tát Mãn đã có tuổi vốn nên dưỡng già, lại phải chịu cơn đau mà người khác không cách nào tưởng tượng được hoàn thành nghi thứ này, đây là lần đầu tiên Triệu Mẫn thật sự thấy được lực lượng tín ngưỡng.

Ngoại trừ tín ngưỡng, không có cách nào giải thích rốt cuộc những lão nhân này đang mưu đồ điều gì, lại đi tiếp nhận cơn đau mà bọn họ không nên tiếp nhận.

“Vù vù vù!”

Tiếng thở dốc to khỏe gảy lên dây cung trong trái tim của tất cả mọi người nhưng không ai khuyên can hắn ta dừng lại.

Cho dù là Đại Tát Mãn cũng chỉ có thể mang theo tâm trạng đau đớn tiễn biệt vị bạn cũ ngày xưa, cùng từng là lão sư chỉ điểm hắn ta.

“Chống đỡ! Không chịu nổi!”

Lúc nhân lực cuối cùng trôi đi, trước mắt lão Tát Mãn biến thành màu đen, lục phủ ngũ tạng đều bị hủ ban bao phủ, cuối cùng thân thể không nhịn được ngã về phía trước.

Vào lúc này, Triệu Khách tỉnh lại.

Sau khi theo bản năng đưa tay ra bắt lấy cánh tay của lão nhân, vẻ mặt Triệu Khách ngẩn ngơ, chợt phát hiện toàn thân lão Tát Mãn gia trì cho hắn đều là đốm độc.

Hơn nữa, độc tố đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Thấy thế, Triệu Khách nhanh chóng thi triển Nhiếp nguyên thủ, bàn tay lớn nắm một cái, rút ra một đoàn rỉ sắt thật dày nặng khoảng sáu cân từ trên người lão nhân.

Nhưng trong nháy mắt rỉ sát bị rút ra, thân thể của lão nhân cũng nhanh chóng khô hé.

Thương thế của hắn ta quá nặng, lúc rỉ sắt trong huyết nhục và xương cốt của mình bị rút ra, cuối cùng đã không còn gì chống đỡ thân thể của hắn ta nữa.

Thấy thế, Triệu Khách nhanh chóng nhét một viên Cố bản đan vào trong miệng lão nhân, lúc này mới khiến hô hấp của lão nhân dần bình ổn lại.

Đại Tát Mãn bên cạnh vội vàng xông lên, ngón tay đặt lên mạch đập của lão nhân, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng đã thở ra một hơi.

“Tuy sau này sẽ tàn phế nhưng cuối cùng đã giữ được mạng.”

Đại Tát Mãn quay đầu nói với những Tát Mãn khác, câu trả lời này lập tức khiến mọi người vui mừng.

Nhưng Triệu Khách rất rõ ràng Đại Tát Mãn không nói thật, giữ được mạng lại không sống nổi mấy tháng, vị Tát Mãn cao tuổi này đã sáu mươi tuổi có lẻ, ở thời đại này tuổi tác cao như thế huyết nhục đã sớm già yếu.

Lại trải qua sự tàn phá nặng nề như vậy, sống sót mấy tháng vẫn là dựa vào sức mạnh tự nhiên yếu ớt trong thân thể hắn ta duy trì.

Quan trọng hơn là, trong thời gian mấy tháng này, mỗi một ngày hắn ta đều phải chịu đựng cơn đau nặng nề.

Nhưng những điều này không quan trọng, đối với Tát Mãn còn sống đã là một loại ban ơn, chết đi lại là một quá trình trở về tự nhiên.

Thời gian tranh thủ được cũng có thể để vị lão Tát Mãn này hoàn thành tâm nguyện còn chưa đạt thành.

Ít nhất với Đại Tát Mãn mà nói, đã là kết quả không còn gì tốt hơn.

“Ngươi không nói cho ta biết, lễ đội mũ của ta phải trả giá lớn như vậy.”

Lúc này Triệu Khách chú ý đến xác chết xung quanh tế đàn, quay đầu nói với Đại Tát Mãn.

“Không liên quan đến ngươi, đây là lựa chọn của bọn họ, đổi lại là ta cũng sẽ làm vậy.”

Đại Tát Mãn nói rõ bí mật của lễ đội mũ cho Triệu Khách, cái gọi là lễ đội mũ cũng là lấy bản thân làm môi giới thu thập năng lượng các đời đại hộ pháp rải rác trong tự nhiên cho Triệu Khách.

Trong lòng Triệu Khách khẽ động, trong lúc mơ hồ như đã hiểu được tại sao hắn có thể thoát khỏi gông xiềng.

Hiển nhiên chỉ có tụ tập năng lượng khổng lồ mới có thể sáng tạo cơ hội thoát khỏi gông xiềng cho hắn, đây cũng là việc mà Cơ Vô Tuế đã suy nghĩ xong từ trước.

Nhưng Triệu Khách không ngờ cái giá phải trả sẽ nặng nề như thế, những vị Tát Mãn cao tuổi này cũng chỉ là năm mạng người không có liên quan gì với Triệu Khách mà thôi.

Đối với Tát Mãn giáo đang tràn ngập nguy hiểm mà nói, lại có ý nghĩa quan trọng khác với bình thường.

Đã rơi vào thế yếu trong biện luận Phật Đạo, mỗi một vị Tát Mãn thực lực cường đại đều là chiến lực không thể thiếu của Tát Mãn giáo.

Lại vì hắn mà tổn thất nhiều lực lượng trung kiên trong thời gian ngắn như vậy, điều này không khỏi khiến Triệu Khách cảm thấy hơi xấu hổ, luôn cảm thấy dường như hai phu thê bọn họ đang tính kế một đám lão đầu tử thuần phác ngây thơ này.

Điều này khiến trong lòng Triệu Khách mất tự nhiên, hắn không thích loại cảm giác nợ nhân tình này.

Bình Luận (0)
Comment