Lúc này Đại Tát Mãn tiến lên trước quay xung quanh Triệu Khách cẩn thận quan sát, ánh mắt mãnh liệt mang theo mong đợi vặn hỏi: “Trước tiên nói xem bây giờ ngươi có cảm giác gì?”
“Cảm giác gì??”
Triệu Khách nhìn tay của hắn cũng không có cảm giác đặc thù gì, nhưng nghĩ lại cảm nhận trong nháy mắt hắn thoát khỏi gông xiềng, trong ánh mắt Triệu Khách hiện ra một tia sáng.
Hắn thử nhắm mắt lại vung bàn tay lên, trong chốc lát thế giới xung quanh như trở nên tươi mới trong lòng Triệu Khách.
Cây cối trong núi rừng phá ra từng tiếng lá rừng xào xạc, mặt đất cũng hơi rung lên, dòng sông cách đó không xa cuốn lên từng đợt bọt nước đập vào bờ.
Loại cảm giác này như toàn bộ thiên địa đều đang hưởng ứng sự kêu gọi của hắn.
Bọn họ đang thần phục hắn, loại cảm giác này chỉ xuất hiện lúc hắn biến thân thành Tự nhiên tiên tri giả.
Bây giờ Triệu Khách nói không chút khách sáo, hắn thật sự đã trở thành vương trong tự nhiên.
Cho dù trong tính huống không sử dụng bất kỳ năng lực gì, nguyên tố tự nhiên to lớn cũng sẽ nghe theo sự điều khiển của hắn, tất cả đều đã khác biệt.
Sau khi hắn thoát khỏi gông xiềng, Triệu Khách phát hiện những lực lượng mà hắn thông qua thôn phệ con tem để thu được đã không có bất kỳ hạn chế gì nữa.
Thứ tiêu hao chỉ có năng lượng của hắn, nhưng phần lớn năng lực đã không còn kết nối với điểm bưu điện nữa.
Cũng như Tự nhiên tiên tri giả, hiện tại Triệu Khách có một loại cảm giác chỉ cần hắn muốn, có thể lấy trạng thái mạnh nhất trở thành Tự nhiên tiên tri giả bất cứ lúc nào.
Không cần phải hiến tế bất kỳ con tem gì làm cái giá nữa, đây là lực lượng thuộc về hắn, đã là của hắn tất nhiên không cầm dùng bất kỳ tế phẩm gì làm cái giá phải trả.
Thời gian cold-down trên năng lực cũng biến mất không thấy, nói cách khác chỉ cần năng lượng của hắn có thể chịu đựng được, dù hắn muốn giữ trạng thái Tự nhiên tiên tri giả mỗi ngày cũng được.
“Thì ra cái được gọi là gông xiềng cũng là quy tắc vẫn đang trói buộc mình, hạn chế năng lực của mình.”
Sau khi trong lòng Triệu Khách hiểu đã xảy ra chuyện gì, càng tràn ngập tò mò với Cơ Vô Tuế, nếu Vô Tuế biết cách này hiển nhiên nàng đã sớm hoàn toàn thoát khỏi những xiềng xích trói buộc nàng.
Nhưng những đáp án này còn lâu mới đủ để cởi bỏ nghi ngờ trong lòng Triệu Khách, tin tưởng còn có một phần đáp án ở trong Hồng Yên quán Quỷ thị.
Có lẽ chỉ đợi sau khi hắn hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng, tìm được cái bia đá mà Vô Tuê đã thấy hôm đó, mới có thể lấy được toàn bộ đáp án mà hắn muốn từ bên trong.
Trong đó bao gồm việc cuối cùng Cơ Vô Tuế đã đến nơi nào.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách nhướn mày, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa.
Hắn không chỉ cởi bỏ sự trói buộc của quy tắc, dưới lực lượng tự nhiên phong phú cảm giác của hắn đã sớm có sự đột phá về chất.
Cách một ngọn núi, Triệu Khách cũng có thể thấy hai người đang bước đi ở dưới chân núi.
Thật trùng hợp, hai người này một người là Hắc Trác, người còn lại là Thiên Dụ.
Hai người này xuất hiện ở đây, Triệu Khách cũng không cảm thấy có điều gì không đúng.
Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao Hắc Trác lại muốn cõng một con dã trư hình thể to lớn như tê giác đi cùng.
Giữa núi rừng, một đống lửa bay ra khói xanh lượn lờ, chầm chậm bay ra lại kèm theo vị thịt nướng mê người.
“Hắc hắc, ta đã nói nhất định phải tìm đầu bếp tốt.”
Hắc Trác ôm thịt heo nướng chín vui vẻ gặm rất ngon miệng, sau khi được Nhiếp nguyên thủ của Triệu Khách xử lý, mùi tanh của heo đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác béo ngậy mềm mại, vừa cắn một miếng thật sự là sự hưởng thụ trên đầu lưỡi.
Về phần Thiên Dụ thì vẻ mặt đầy ghét bỏ ngồi bên cạnh, thưởng thức một vò Hoa đào nhưỡng với Triệu Khách.
Về phần thịt nướng ngón miệng, tất nhiên Triệu Khách và Thiên Dụ không có tâm trạng hưởng thụ, chỉ có một mình Hắc Trác ăn đến thơm ngọt ngon miệng.
“Nói vậy, ngươi dự định kết thành đồng minh với Tát Mãn giáo.”
Triệu Khách nói xong gọi ra sách tem nhìn thoáng qua điểm tích lũy của hai người, quả nhiên trong khoảng thời gian này tốc độ tăng lên của hai người rất nhanh, thậm chí điểm tích lũy của Thiên Dụ cũng sắp vượt qua hắn.
“Tình huống của Tát Mãn giáo cũng không tốt lắm, lần này kết thành đồng minh có thể thúc đẩy trạng thái ba chân vạc, đây là cách tốt nhất.”
Thiên Dụ không thể kể lại hình ảnh mà mình nhìn thấy cho Triệu Khách, chỉ có thể nói rõ mối quan hệ lợi ích trong đó cho Triệu Khách, để Triệu Khách tự cân nhắc.
Nói thật, hắn ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ sứ giả đàm phán do Tát Mãn giáo phái ra lại là Triệu Khách.
Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ, từ lúc nào tên này đã thành người Tát Mãn giáo, hơn nữa còn là hộ pháp địa vị cao thượng, vị trí này chỉ cách Đại Tát Mãn một bước chân, nếu cộng thêm sự ủng hộ của Triệu Mẫn, có thể nói bây giờ Triệu Khách đã có được lực lượng và thế lực mạnh nhất trong tất cả người dự bị.
“Ừm, ngươi nóng lòng lôi kéo Tát Mãn giáo là muốn lôi kéo Triệu Mẫn phía sau Tát Mãn giáo, thông qua sự ảnh hưởng của Triệu Mẫn để khống chế Tông Nhân phủ đổi lấy vị trí mạnh mẽ cho lần biện luận Phật Đạo này, không sai chứ!”