Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2344 - Chương 2344 - Giận Dữ

Chương 2344 - Giận dữ
Chương 2344 - Giận dữ

“Đúng là như thế, nhưng bây giờ xem ra lại thuận tiện hơn nhiều, dù sao…”

Thiên Dụ không nói tiếp, chỉ nở một nụ cười ý nghĩa sâu xa với Triệu Khách.

“Dừng! Bớt nói nhảm, lấy ra lợi ích đi.”

Triệu Khách bĩu môi không ưa dáng vẻ như nhìn rõ tất cả của Thiên Dụ, trực tiếp đưa hai tay ra đòi lấy lợi ích từ chỗ Thiên Dụ.

“Liên minh tất cả mọi người đều có lợi, là việc đôi bên cùng có lợi, không phải ta đang cầu xin ngươi.” Thiên Dụ lắc đầu, rất không khách sáo từ chối Triệu Khách.

Nhưng Thiên Dụ đã coi thường Triệu Khách, Triệu Khách thưởng thức Hoa đào nhưỡng trên tay không nhanh không chậm nói: “Liên minh là lợi ích chung như để ta đi thổi gió bên tai Triệu Mẫn, hy sinh nhan sắc của ta, quyên tinh cũng phải trả lại tiền dinh dưỡng, ngươi không cho chút gì không thấy xấu hổ sao??”

Bàn tay cầm chén rượu của Thiên Dụ hơi run lên, rượu màu hồng không khỏi bắn ra ngón tay của mình.

Hắn ta chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như thế, dường như việc gì đến miệng của Triệu Khách chuyển một vòng, hắn lại phải chịu thiệt thòi rất lớn.

Khuôn mặt Thiên Dụ lạnh lùng, một lát sau nói: “Nếu ngươi không thể quyết định, ta sẽ đích thân đi nói chuyện này với Đại Tát Mãn.”

“Được, Đại Tát Mãn ở đằng kia, ngươi đi về phía trước không xa thấy một nông dân đang trồng trọt, chính là hắn.”

Triệu Khách coi thường, thậm chí còn chỉ đường cho Thiên Dụ.

“Ta đã biết!”

Thấy thế, khuôn mặt Thiên Dụ đen xì đứng lên đi về phía trước, dự định tự nói chuyện với Đại Tát Mãn.

Lần này Hắc Trác không đi cùng, Triệu Khách nướng nguyên một con heo cho hắn ta, tên này đang ăn vô cùng ngon miệng, vừa hay Triệu Khách cho hắn ta Hoa đào nhưỡng đang một miếng thịt nướng một ngụm rượu ngon.

Cô yên tiêu trực, nguyệt ảnh như mạc, ngoại trừ không có mỹ nữ làm bạn thì đây thật sự là cuộc sống an nhàn nhất.

Loại chuyện đàm phán này vẫn nên giao cho người có đầu óc đi làm đi.

Qua khoảng nửa giờ, Thiên Dụ vẻ mặt đau khổ lại quay về, đặt mông ngồi trước mặt Triệu Khách, cầm chén rượu mà Triệu Khách đã rót đầy cho hắn ta uống một ngụm, liếc mắt nhìn về phía Triệu Khách, kỳ quái nói: “Rốt cuộc ngươi đã cho những người nông dân này ăn mê hồn dược gì???”

Từ lời nói của Thiên Dụ không khó nghe ra trong lòng cái tên ngày thường không lọt một giọt nước này nóng nảy tức giận như thế nào.

Nghĩ lại cũng đúng, hắn ta vội vàng chạy tới lại bị Đại Tát Mãn lôi kéo đi thăm thú phong cảnh điền viên nửa tiếng, chỉ cần Thiên Dụ nhắc đến việc liên minh sẽ lập tức đẩy tất cả mọi việc lên người Triệu Khách, rõ ràng đang qua loa tắc trách với mình.

Điều này khiến Thiên Dụ tức giận đồng thời cũng ngạc nhiên, sao Triệu Khách lại được vị Đại Tát Mãn này tin tưởng như vậy.

Đối mặt với sự tức giận của Thiên Dụ, Triệu Khách chỉ mỉm cười hiểu ý không vạch trần sự ảo diệu bên trong.

Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Thiên Dụ biết, Tát Mãn giáo này là cơm chùa do lão bà để lại cho hắn… Không đúng, là của hồi môn để lại cho hắn.

Sau khi lượn quanh một vòng to, việc này lại trở về vị trí cũ.

Thiên Dụ buồn bực nhìn Triệu Khách nửa ngày, lại nhìn Hắc Trác đang ôm đầu heo gặm ngon miệng, đột nhiên cảm thấy mình đang dẫn theo một đám ngu ngốc.

Hết lần này đến lần khác đám ngu ngốc này còn không chịu phối hợp, cũng không thể nói cho bọn họ biết trong biện luận Phật Đạo không lâu sau đó sẽ xuất hiện biến số mà tất cả mọi người không ngờ đến, hiện tại không liên minh chỉ có một con đường chết.

Thiên Dụ nghĩ đến đây, trong lòng trào ra cảm giác bất lực.

“Nói thử xem, ngươi muốn cái gì.” Thiên Dụ vô lực nói.

Chỉ hy vọng Triệu Khách đừng công phu sư tử ngoạm mới đúng.

Triệu Khách híp mắt như lão hồ ly thực hiện được âm mưu, dựng thẳng một ngón tay với Thiên Dụ: “Rất đơn giản, ta hỏi ngươi một việc rốt cuộc kế hoạch của Hồng bà bà là gì!!”

“Kế hoạch của Hồng bà bà?”

Thiên Dụ khẽ giật mình, ngay cả Hắc Trác bên cạnh cũng không khỏi dừng ăn, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Dụ.

“Đừng nói ngươi không biết, từ lúc bắt đầu ta đã rất rõ vị trí của ta là gì, Hồng bà bà là người làm việc gì cũng thích chuẩn bị hai tay. Lần trước ở trong thần bí chi địa cũng là như thế, thủ đoạn luôn là một sáng một tối. Nàng gióng trống khua chiêng dẫn theo ta, hận không thể nói cho tất cả mọi người biết lão tử là con riêng của nàng, Bản thân điều này đã có vấn đề, đặc biệt là lúc ở trong di chỉ thiên đình ta đã nghĩ thông suốt nàng muốn làm gì, đơn giản là dùng ta làm bia ngắm. Lúc Cừu Bách Lăng xuất hiện trên bảng điểm, ta chỉ cảm thấy bất ngờ nhưng lúc nàng xuất hiện ở trước mặt ta, ta đã hiểu nàng cũng là ám tử. Đối tượng thật sự mà hai người các ngươi phụ tá là nàng, chứ không phải ta.”

Triệu Khách không nhanh không chậm nói ra toàn bộ suy đoán của hắn, hắn chỉ muốn một chân tướng.

Để hắn biết được, nữ nhân mà lão đầu tử đau khổ tìm hơn nửa đời người rốt cuộc có đáng giá hay không.

Mặc dù trong lòng hắn đã nắm chắc đáp án, nhưng Triệu Khách vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xác nhận một chút.

“Ừm!”

Trong chốc lát Thiên Dụ hơi khó xử, hiện tại hắn ta lại càng hy vọng Triệu Khách công phu sư tử ngoạm, hung hăng đòi hắn ta một khoản, vấn đề này lại quá sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment