Sắc mặt thoải mái như không đặt gió bão do Triệu Khách gọi ra ở trong mắt.
Năng lực có phạm vi sát thương lớn như vậy, mặc dù có lực lượng to lớn kinh khủng nhưng lực lượng quá phân tán, cũng chỉ có tác dụng đối phó một số tạp ngư.
Đối phó với người dự bị như bọn họ còn thiếu rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ thấy Cừu Bách Lăng đứng trong sấm sét hồn nhiên không sợ, trường thương trong tay cuốn lên hình thành lực hút không tên, lôi đình xung quanh chỉ có thể hội tụ phía trên mũi thương, lại không cách nào sinh ra chút ảnh hưởng nào với nàng.
Nàng ngẩng đầu khiêu khích Triệu Khách: “Chỉ có như thế??”
Trong đôi mắt Triệu Khách lạnh lẽo im ắng như một vũng nước lạnh, đối mặt với tình huống như vậy lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, chỉ đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Trong giây lát, lôi quang như biến mất không thấy gì nữa, kéo theo kim loại cũng lập tức biến mất.
Lúc này, thân thể Cừu Bách Lăng tuôn ra một luồng ý lạnh, nhìn lên lại là một giọt chất lỏng màu đen.
Nhưng loại chất lỏng này rất sền sệt, rơi vào quần áo màu trắng của mình lập tức nhuộm một mảng lớn.
Cừu Bách Lăng đặt ở chóp mũi cẩn thận khẽ ngửi, đồng tử co rụt lại: “Dầu mỏ!”
Triệu Khách khẽ hé môi mặn niệm: “Nổ!”
“Ầm ầm!!”
Trong Đại Đô cách mấy cây số, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên hoảng sợ nhìn đầu hỏa long quyển kéo dài trên bầu trời phương xa.
Hỏa long kéo dài không biết bao nhiêu, cho đến khi chôn vùi trên bầu trời, hoàn toàn biến tầng mây trống không thành mây hồng đỏ động.
Trong cảnh tưởng kỳ dị, rất nhiều người không khỏi nhìn với vẻ mặt nghi ngờ, có người biết nơi này là trụ sở Tát Mãn giáo.
Đúng vào lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác dưới mặt đất truyền đến cảm giác chấn động mạnh mẽ.
Trong chốc lát, trong Đại Đô vang lên tiếng hét chói tai đầy bối rối của đám người, sau khi trải qua việc thiên phạt lần trước xung quanh Đại Đô đã bị tăng nhân Phật môn khắc họa trận pháp Phật môn phấn vàng.
Tuy là như thế, lúc này vẫn có cảm giác chấn động mạnh mẽ, có thể thấy vụ nổ ở trong tâm hỏa long sẽ mạnh mẽ như thế nào.
Chẳng mấy chốc hỏa long biến mất, trong sơn cốc tràn ngập mùi khét.
Qua một lúc lâu mới thấy có một bàn tay thò ra phía dưới tảng đá bị nổ nát vụn, một tay đánh bay tảng đá lớn nặng trăm cân trên người.
Chợt chậm rãi đứng thẳng người, hất ra những tảng đá nhỏ đè ép trên người.
“Khụ khụ, mùi vị đó… Hai người ở đằng kia?”
Hắc Trác vung tay đẩy khói đen trước mặt ra, Thiên Dụ dưới người cũng đứng lên, hắn ta trốn sau lưng Hắc Trác ngay cả quần áo cũng không tổn hại gì.
Đôi mắt vô thần kia đã khóa chặt phương hướng của Triệu Khách sớm hơn một bước.
“Ở đâu!”
Đẩy Hắc Trác ra, chỉ thấy Triệu Khách và Cừu Bách Lăng ngồi đối diện trên tảng đá lớn trong cái hố.
Hai người không tiếp tục ra tay nữa, bọn họ đều không phải kẻ ngốc, biết tiếp tục đánh nữa sẽ chỉ tổn hại đôi bên.
Lửa giận của Triệu Khách cũng đã trút ra gần hết, dưới sự khống chế của Triệu Khách, cây cối kim loại hóa xung quanh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Mặt đất nhanh chóng bao trùm cỏ tươi thật dày, sơn cốc vốn đã bị nổ đến hoàn toàn thay đổi, chỉ trong chớp mắt đã được Triệu Khách tu sửa thành một mảnh công viên ôn hòa.
Một dòng nước trong veo chảy xuống từ chỗ cao, biến hố sâu thành hồ nước.
Lúc này Triệu Khách và Cừu Bách Lăng ngồi ngay ngắn trong lương đình bằng gỗ, nếu bỏ qua mặt nạ bị đốt đen và quần áo rách rưới trên người Cừu Bách Lăng.
E rằng không ai ngờ, một phút trước hai người còn đánh đến ngươi chết ta sống.
“Trút giận!”
Thiên Dụ dẫn theo Hắc Trác đi vào lương đình, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào, cho dù Triệu Khách có tức giận hơn nữa cũng đã trút ra đủ ở trên người Cừu Bách Lăng, tất nhiên cũng bình tĩnh lại.
Huống hồ Triệu Khách rất rõ, hắn và Cừu Bách Lăng cũng không phải kẻ địch sinh tử.
Triệu Khách vẫn ghi nhớ giao tình ở vùng đất bỏ đi trong lòng.
“Cứ vậy đi, mặc kệ ai là chủ nhân Quỷ thị thì ta cũng không quan tâm chút nào, trả lại lão đầu tử cho ta là được!”
Triệu Khách nói xong không tiếp tục để ý đến Cừu Bách Lăng nữa, thở dài quay người gọi ra Đại Hạ đỉnh, sau đó bóng dáng trốn vào Đại Hạ đỉnh.
“Tự bế rồi!”
Thiên Dụ bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu nói với Cừu Bách Lăng: “Ngươi cần gì kích thích hắn như vậy, biết rõ trong lòng hắn thấy khó chịu với cách làm của Hồng bà bà.”
“Không thử một chút sao biết bây giờ hắn có thực lực gì.” Dưới mặt nạ, không thể thấy biểu cảm của Cừu Bách Lăng.
Nhưng Hắc Trác lại rất hứng thú vặn hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy thực lực của hắn thế nào??”
Cừu Bách Lăng vẫy tay, một tia sáng lạnh bay ra từ trong hồ nước trước mặt, trường thương ở sâu trong hồ nước bị Cừu Bách Lăng thu hồi, ngón tay cẩn thận vuốt ve trên thân thương, lắc đầu nói: “Đánh chính diện, hắn không phải đối thủ của ta!”
Thiên Dụ nghe vậy trên mặt lập tức nở nụ cười hài lòng, từ trước đến nay người đưa thư hệ tự nhiên không thích giao thủ chính diện với người khác.
Nhưng lúc Cừu Bách Lăng nói ra câu này, cũng từ mặt nào đó thừa nhận Triệu Khách có năng lực giết chết nàng.