Đây cũng là lý do vì sao Triệu Khách nhất định phải để trụ sở của Tát Mãn giáo ở khá gần bên ngoài, hơn nữa góc này ở gần ngọn núi Toàn Chân giáo, không đáng chú ý lại gần như không dễ bị phát hiện, sự tác động phải nhận lại khá nhỏ.
Sau khi Tông Nhân lệnh tuyên đọc quy tắc lần này, giáo chủ của một giáo phái lập tức ngất đi, giáo phái này đội một cái mũ trắng hình thuyền đúng lúc bị kẹp giữa hai ngọn núi Phật Đạo, chắc chắn sẽ trở thành Tu La trường.
Đương nhiên điều này không phải kiệt tác của Triệu Khách, mà là vấn đề của Thiên Dụ, đơn giản là Thiên Dụ đến cửa đàm phán liên minh, kết quả còn chưa vào được cửa đã bị mắng.
Hiện tại hay lắm, trong sự sắp xếp hoạt động của Thiên Dụ, giáo phái này đã gặp xui xẻo.
Các giáo phái khác đều rất hài lòng với sự sắp xếp của nhà mình, chỉ có sắc mặt Tam Giới khó coi như rất ngạc nhiên.
Lần này vốn là kịch vui của một nhà Phật môn, Toàn Chân giáo đã suy bại căn bản không ngăn cản được đại thế của Phật môn, giáo phái khác càng không thể với tới.
Dự đoán của Tam Giới hòa thượng là lấy dáng vẻ trên trời dưới đất duy ngã độc tôn một đường quét ngang, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phá hoại Toàn Chân giáo, sau đó mạnh mẽ bình định giáo phái khác.
Cuối cùng đạt tới tình cảnh Phật môn hưng thịnh thế không thể đỡ.
Kết quả những giáo phái nhỏ bé này lại liên minh lung tung cái gì, cứ thế cục diện vốn rất tốt lại biến thành thế chân vạc??
Trong chốc lát ánh mắt Tam Giới hòa thượng nhìn về phía Triệu Mẫn, tuy không biết là ai nghĩ ra cách này, nhưng người có năng lực tác động chuyện này chắc chắn là Triệu Mẫn.
Điều này khiến trong lòng Tam Giới sinh ra một ngọn lửa không tên, cảm giác mình bị Triệu Mẫn lừa.
Nhưng hắn ta lại không thể làm gì, việc mà Phật môn cầu xin Triệu Mẫn, Triệu Mẫn làm không sót một việc này, thậm chí biện luận Phật Đạo được tổ chức sớm cũng là nhờ vả Triệu Mẫn mới có thể thành công.
Nhưng hắn ta không ngờ chân trước Triệu Mẫn cho mình một quả táo, chân sau đã cho mình một cái chày gỗ.
Sau khi đại điển kết thúc, mọi người có thời gian một ngày tiến về trụ sở, cho đến khi mặt trời mọc vào ngày mai trận tranh đấu Phật Đạo này sẽ bắt đầu đúng giờ.
Không có trọng tài, không có người đứng giữa ra đề, tất cả đều phải dựa vào năng lực của bản thân để nói chuyện.
Tuy trông có vẻ rất công bằng, nhưng điều không công bằng nhất cũng là như thế.
Đừng quên dù là trụ sở của Toàn Chân giáo hay Phật môn đều là số lượng bốn mươi chín chỗ, nhưng số Phật môn đến đây cũng không đơn giản là một nhà, hai nhà.
Bốn mươi chín trụ sở này, tùy tiện phân chia một chút đều có các cao tăng nổi tiếng tọa trấn.
Bên Toàn Chân giáo… E rằng số ngươi không đủ chiếm toàn bộ bốn mươi chín trụ sở này, e rằng không đủ người phân chia sẽ trực tiếp từ bỏ.
Ai bảo cả Đạo môn cũng chỉ có một nhà Toàn Chân giáo này đến.
Lại nói, nếu Toàn Chân giáo tan tác thật cũng không thiệt thòi chút nào.
Rõ ràng Đạo môn quần ẩu vô địch, hết lần này tới lần khác lại đưa từng người đến.
Triệu Khách cảm thấy chẳng trách những thế lực Đạo môn liên minh lớn nhất đều khinh thường Toàn Chân giáo.
Đây hoàn toàn là biểu hiện của học sinh nhỏ, nếu đặt ở trong game đã sớm bị dày vò nhiều lần cộng thêm báo cáo.
Trước khi tổ chức, ngoại trừ một vài tiểu giáo phái tự cho là đúng, phần lớn giáo phái đều sớm nhận được tin tức kỹ càng, trước khi mọi người tiến về trụ sở đã mua sắm rất nhiều đồ ăn, nước uống, đồ dùng hàng ngày.
Về điểm này, dù là Toàn Chân giáo hay toàn bộ Phật môn đều không làm tốt bằng những tiểu tông giáo này, vì vậy chỉ có thể vội vàng phái người đi mua.
Chỉ có một đoàn người Triệu Khách quần áo nhẹ nhàng đơn giản đi về phía trụ sở.
Nhưng trước khi đi Triệu Khách vẫn vụng trộm tiến hành một lần gặp gỡ riêng tư với Lộ Hạo… Phi, là tự tiếp xúc.
Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của Lộ Hạo, không biết Lộ Hạo có thể cho hắn một bất ngờ không.
Đáng tiếc, khi Triệu Khách đầy mong đợi nhìn Lộ Hạo, Lộ Hạo lại tỏ vẻ ngượng ngùng lắc đầu với Triệu Khách.
Trong cung cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến việc mà Triệu Khách nhắc đến, cũng chưa từng nghe nói có chuyện cơ mật gì liên quan đến Phật môn.
“Thật xin lỗi, ta không thể giúp ngươi chuyện lần này.”
Lộ Hạo xin lỗi Triệu Khách.
Tuy Triệu Khách rất thất vọng nhưng lại không định tiếp tục truy cứu, nhìn Lộ Hạo đứng trước mặt, Triệu Khách thật sự lo lắng nếu hắn mở miệng trách mắng, nàng có thể lập tức cởi quần áo ra, trình diễn một vở kịch vận động lấy thân trả nợ cho hắn hay không.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Khách lập tức ôn hòa như ngọc, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn trách cứ Lộ Hạo.
Quả nhiên, thấy dáng vẻ không bị lừa của Triệu Khách, Lộ Hạo lại còn thất vọng hơn Triệu Khách, nhưng chẳng mấy chốc Lộ Hạo đã nghiêm mặt nói nhỏ với Triệu Khách: “Cho ngươi một tin tức, cẩn thận Bàn Tam!”
“Bàn Tam?”
Triệu Khách biết tên này rất thần bí nhưng cũng rất kiêu ngạo, chỉ vì hắn ta là người đứng đầu trong bảng điểm số.
Thậm chí Triệu Khách không biết rốt cuộc tên này có lai lịch gì.