Nhưng ngươi muốn hắn ta nói kỹ càng một hai ba bốn năm, e rằng người này không nói được một câu nào.
Duy chỉ có một việc khiến lời nói của mọi người vĩnh viễn thống nhất, mình là con cháu Viêm Hoàng, là truyền nhân của rồng.
Ánh mắt Triệu Khách lập tức trở nên thâm trầm hơn nhiều.
Đúng vào lúc này một ánh mắt không hài hòa xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Khách, là người dự bị Ngọc Hành ngồi xếp bằng trong một đám cao tăng Thiền tông.
Tên này chắp tay trước ngực mặt không biểu cảm, chỉ có đôi mắt kia hận không thể nuốt Triệu Khách vào.
Điều này cũng khó trách, Ngọc Hành vì khai phá tuyến nhiệm vụ Tông Nhân phủ này đã bỏ ra rất nhiều sức lực.
Kết quả Triệu Khách lại hay lắm, trực tiếp hại chết đại công tử Tông Nhân phủ Bách Đằng.
Mặc dù khiến Trương Bằng gánh vác tiếng oan, nhưng thằng ngu cũng có thể nhìn ra là Triệu Khách làm.
Bách Đằng đã chết, tất cả sự cố gắng trước đó của Ngọc Hành đều là uổng phí, đã bị cắt đứt tuyến nhiệm vụ, thậm chí điểm tích lũy lấy được trước đó cũng bị khấu trừ vì cái chết của Bách Đằng.
Những điều này khiến xếp hạng của Bách Đằng tụt xuống rất nhiều, từ vị trí thứ ba ban đầu đã tụt xuống thứ bảy.
Có thể hiểu được Ngọc Hành có thái độ gì với Triệu Khách, hận thấu xương cũng không đủ.
Đối mặt với ánh mắt căm thù của Ngọc Hành, Triệu Khách đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, ánh mắt lướt qua hắn ta, tìm kiếm người mà mình muốn thấy ở trong đám đông.
Mặc kệ trước đó làm nhiệm vụ bên ngoài cũng tốt, hay trốn ở một góc khác cũng được, chỉ cần là người muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, đều sẽ xuất hiện trong đại điển trước biện luận Phật Đạo.
Chẳng mấy chốc, Triệu Khách đã thấy một bóng dáng quen thuộc, Tề Lượng!
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là, tên này lại gia nhập vào trận doanh của Toàn Chân giáo.
Hắn ta mặc một bộ đạo bào trắng đen xen kẽ, đầu đội liên hoa quan, trong tay còn cầm một cây phát trần, tạo hình này khiến hắn suýt cười ra tiếng.
Vốn tưởng lấy ưu thế hệ thánh quang của Tề Lượng sẽ gia nhập giáo phái khá phù hợp, lại không ngờ hắn ta sẽ gia nhập Toàn Chân giáo.
Vừa nghĩ đến hình ảnh cao thủ trong đủ loại giáo phái ra sân đại chiến ba trăm hiệp với đạo sĩ Tề Lượng sử dụng năng lực hệ thánh quang, Triệu Khách luôn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Hắn không thèm để ý đến Miêu Đạo Nhất đứng sau lưng Tề Lượng không xa đang nháy mắt ra hiệu với hắn.
Triệu Khách tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy người mà Triệu Khách muốn tìm trên bàn tiệc của những quan lại quyền quý kia.
Lộ Hạo mặc áo ngắn màu hồng đặc cách của cung nữ, tóc dài búi lại đeo hoa quan bằng ngọc, trên trán có một nốt chu sa đỏ.
Quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều quan lại quyền quý.
Tuy có thể nhận ra những quan lại quyền quý này đang ăn hoa quả, ánh mắt lại hận không thể kéo Lộ Hạo vào trong ngực hung hăng hành hạ, nhưng không ai dám làm loạn ngay thời điểm này.
Đương nhiên có lẽ còn có một tầng nguyên nhân khác, đó là vị nữ tử được Lộ Hạo hầu hạ hình như có địa vị không bình thường.
Nàng ngồi ngay ngắn trong mạc liêm, xung quanh có lực lượng thần bí ngăn cách khiến Triệu Khách không thể nhìn rõ ràng.
Nhưng từ trường cũng không cường đại như xung quanh Hốt Tất Liệt, nếu Triệu Khách thật sự muốn nhìn, chỉ cần mở ra Vạn Tượng chi đồng cũng có thể nhìn rõ ràng một lần.
Nhưng làm thế khiến Triệu Khách cảm thấy mình sẽ không sống quá ngày hôm nay.
Một khi Vạn Tượng chi đồng mở ra, khí tức của sáu quả cầu lửa thiên phạt tản ra, đoán chừng đám người Tam Giới sẽ phát điên.
Sau khi Lộ Hạo phát hiện ánh mắt của Triệu Khách, không khỏi ném một cái mị nhãn cho Triệu Khách.
Ánh mắt hàm chứa tình cảm khiến Triệu Khách tê cả da đầu, cả người run rẩy.
Triệu Mẫn ngồi cách đó không xa nhìn rõ ràng, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Ngay lúc này Tông Nhân lệnh của Tông Nhân phủ đã cất bước đi lên đài, địa đồ to lớn bị bốn vị tùy tùng sức lực to lớn chậm rãi giơ lên sau lưng.
Trên bản đồ cao gần mười mét dài gần trăm mét cắm đầy lá cờ của mỗi một giáo phái.
Tấm bản đồ này có xanh có đỏ chính là trụ sở của các giáo phái, hai ngọn núi lớn nhất tất nhiên là trụ sở của Phật môn và Toàn Chân giáo, cũng như Triệu Mẫn đã nói trước đó cả hai đều có bốn chín chỗ.
Trụ sở của những tông phái khác chỉ có ba cái, trong đó bao gồm cả Tát Mãn giáo.
Ngoại từ một số tiểu tông giáo không chịu liên minh được sắp xếp xung quanh hai ngọn núi, phần lớn giáo phái đã đạt thành liên minh đều được sắp xếp ở phía đông, hình thành khu vực liên minh to lớn.
Dùng điều này để hình thành trạng thái đỉnh ba chân.
Nhưng điều thú vị là Tát Mãn giáo cũng được phân bố ở phía ngoài cùng, chứ không phải ở trung tâm.
Tất nhiên sự sắp xếp này là Triệu Khách đặc biệt dặn dò Triệu Mẫn, trông liên minh có vẻ rất to lớn, đông đảo tông phái liên minh với nhau, thậm chí số lượng đã vượt qua năm mươi tông phái.
Suy nghĩ của Thiên Dụ rất tốt nhưng vấn đề là những điều này cũng không phải con người, mà là vấn đề giữa những giáo phái gần như cuồng nhiệt.
Tát Mãn giáo có thể lên con thuyền lớn này, nhưng tuyệt đối không thể bị trói ở trên thuyền.