Triệu Khách học tập không giỏi nhưng đã được nghe nói về danh tiếng của Hốt Tất Liệt, không thể gặp một lần vẫn thấy hơi đáng tiếc.
“Đừng nghĩ những thứ vô dụng đó, ngươi nhìn bên kia đi!”
Cừu Bách Lăng đưa tay chỉ phương hướng cho Triệu Khách, Triệu Khách nhìn theo hướng đó lại thấy 800 Phật tăng ngồi trên đài cao.
Lấy Tam Giới và vị giáo chủ Bạch giáo Cát Mã Bạt Hi cầm đầu.
Nhưng Triệu Khách chú ý đến một điểm rất thú vị, Tam Giới hòa thượng cầm đầu các hòa thượng đều mặc tăng bào Thiền tông gọn gàng, trên vai khoác áo cà sa màu đỏ.
Cát Mã Bạt Hi đầu đội nón đen, trên người không khoác áo cà sa mà mặc một bộ tăng bào màu đen rất dày nặng.
Đám tăng nhân sau lưng hắn ta cũng thuần một bộ trang phục lạt bá.
“Cuối cùng Mật tông, Thiền tông vẫn có sự khác biệt.”
Triệu Khách thầm thở dài một hơi, nhớ đến lúc trước lão đầu tử dẫn ba sư huynh đệ bọn họ đến Tây Tạng, từng nghe một lão nhân địa phương nói.
Một tông chỉ là một cách nói không rõ ràng, bên trong còn có Cát Cư phái (Bạch giáo), Ninh Mã phái (Hồng giáo), Tát Già phái (Hoa giáo) và Cách Lỗ phái (Hoàng giáo).
Những giáo phái này đã từng đánh thành một đoàn, máu tươi nhuộm đỏ thảo nguyên, chúa miếu bị đốt nhuộm bầu trời thành một mảnh đỏ bừng.
Từ đó Triệu Khách đã có nhận thức mới với giáo phái, Triệu Khách không bài xích Phật, nếu không hắn đã không tu tập một số Phật pháp.
Nhưng hắn bài xích những cái gọi là Phật giáo, thành tựu lớn nhất của Phật là sáng tạo con đường hoành độ bỉ ngạn, nhưng chưa từng ép buộc người đi qua đó.
Nhưng Phật giáo lại khác, Phật càng giống một công cụ của những giáo phái này, trong miệng nói là tín ngưỡng nhưng thủ đoạn thi hành lại không tuân theo Phật tướng.
Mặc kệ quá trình phát triển là gì, luôn không tránh được sự dã man và máu tanh.
Ở thời đại này lại càng rõ ràng hơn, Mật tông và Thiền tông đều là Phật môn, nhưng Triệu Khách từng nhận được tin tức xác thực từ trong lời nói của Thuỷ Lộc, bên chịu tổn thương lớn nhất trong lịch sử tranh đấu Phật Đạo không phải là Toàn Chân giáo, ngược lại là Thiền tông.
Mật tông lại vì vậy có thể đại hưng.
Trong thời đại toàn bộ Châu Á đều bị thứ này thống trị, Thiền tông đã mất đi cơ hội trèo lên sân khấu của toàn bộ thế giới.
Ngược lại Mật tông không chỉ trở thành tông phái chính ở Mông Cổ, thậm chí còn trải rộng toàn bộ Đông Nam Á.
Điều này khiến Triệu Khách nghĩ đến câu chuyện nổi tiếng trong Phật giáo, đó là cuộc nói chuyện giữa Thích Già Ma Ni và Ma Vương Ba Tuần.
Sau mấy lần Ma Vương Ba Tuần dụ dỗ và uy hiếp thất bại, Ma Vương Ba Tuần bị Thích Già Ma Ni trấn áp lại ngửa mặt lên trời cười to.
Trên thế gian chỉ cần chỗ có dục vọng, sẽ có sự tồn tại của Ma Vương Ba Tuần hắn ta.
Cho dù là Thích Già Ma Ni cũng không thể giết chết hắn ta.
Thích Già Ma Ni nói: “Ta có kinh Phật lưu thế.”
Ma Vương Ba Tuần lắc đầu: “Kinh điển là văn tự chết, muốn giáo hóa chúng sinh vẫn cần người giải thích.”
Ánh mắt Thích Già Ma Ni nhìn về phía đệ tử của mình: “Ta có tăng bảo lưu thế.”
Ma Vương Ba Tuần: “Ngươi phải giáo hóa chúng sinh tiến cử người mới. Ngươi sẽ không từ chối đệ tử của ta tiếp nhận sự dạy dỗ của ngươi chứ.”
Thích Già Ma Ni lắc đầu: “Không biết.”
Ma Vương Ba Tuần nói: “Đến thời kỳ mạt pháp của ngươi, ta gọi đồ tử đồ tôn của ta trà trộn vào tăng bảo của ngươi, mặc áo cà sa của ngươi phá hoại Phật pháp của ngươi. Bọn họ xuyên tạc kinh điển của ngươi, phá hoại giới luật của ngươi, lấy đó đạt được mục đích mà hôm nay ta dùng vũ lực không thể đạt được…”
Thích Già Ma Ni nghe vậy không cãi lại được, chỉ có thể nước mắt chảy dài.
Triệu Khách không biết câu chuyện này là thật hay giả, nhưng có thể chắc chắn lời nói của Ma Vương Ba Tuần đã trở thành hiện thực.
Bỏ qua Phật giáo không nhắc đến, ánh mắt Triệu Khách nhìn xung quanh, nhìn những giáo phái này ngoài mặt từng người thành kính, trong miệng tuyên dương thần linh nhà mình nhân từ, yêu mến, tốt bụng…
Thứ nổi bật nhất là thập tự giá vàng óng ánh kia.
Chiếc thập tự giá bạc di vật của tỷ tỷ vẫn được hắn cất giữ ở trong sách tem, nhưng ngoại trừ chiếc thập tự giá bạc kia, Triệu Khách không có bất kỳ liên quan gì với giáo phái này, chỉ có trí nhớ không vui.
Đã không có thiện cảm với giáo phái này, càng không tin sự nhân từ mà bọn họ nói ra.
Cũng như bọn họ thường nói, ngươi tin ta vậy ta độ ngươi lên thiên đường, ngươi không tin ta vậy ta tiễn ngươi về Tây thiên.
Cho dù là giáo pháo phụng vô vi mà trị như Đạo giáo, chỉ cần ở trong hồng trần vạn trượng này cũng không tránh được việc tranh giành, đi cướp, thậm chí đốt giết cướp bóc, cam lòng trở thành thanh đao trên tay người thống trị, đi cắt gọt trí tuệ của người dân bình thường.
Đây là một mặt mà giáo phái không muốn để người đời nhìn thấy, nhưng cũng là khắc họa chân thật nhất của bọn họ.
So sánh ra, ngược lại những giáo phái càng nguyên thủy kia càng thuần phác chân thực hơn.
Có nhiều thứ sau khi hoàn toàn thoát khỏi cái gọi là tiêu chí giáo phái, đó mới thật sự là tín ngưỡng, cũng như người Hoa trong hiện thực hỏi đến tín ngưỡng có lẽ sẽ trả lời lung tung rối loạn.