“Khà khà khà khà!”
Người vui vẻ còn có Thuỷ Lộc, tên này thò đầu ra từ cửa sổ phòng bếp, cười đến đôi mắt cũng híp thành khe hở.
Không gì khác!
Eo nữ nhân, đao phạt mệnh.
Chỉ nhìn hai yêu tinh này, từ từ mài sớm muộn gì cũng mãi gãy mệnh căn của gốc cây già.
Nhìn gốc cây già muốn đi, hắn ta cũng không giữ gốc cây già ở lại uống canh gà.
Gốc cây già vừa đi, từ xa Triệu Khách đã nghe được tiếng kêu kỳ quái của Heo mập.
Gần đây tên này bị Gia Ngọc cưỡng ép cạo trọc đầu, cả ngày niệm kinh tụng Phật ở trong Đại Hạ đỉnh, ngay cả thịt cũng không đến ăn.
Đơn giản là lúc trước Tam Giới sai người đưa bộ Nộ mục kim cương kinh đến, có thể hóa giải Long khí tích tụ không thay đổi trong cơ thể Heo mập.
Triệu Khách sợ Heo mập không thể ngộ ra sự ảo diệu của bộ kinh thư này, để Gia Ngọc phụ trách đến chỉ dẫn.
Vì có thể tăng tốc quá trình tu luyện của Heo mập, Triệu Khách còn đưa cho Heo mập một chuỗi Phật châu Mật Tông ba lạp mà Tam Giới hòa thượng cho hắn trong Lưu ly đăng hội.
Tuy gần đây nghe ý của Gia Ngọc là, Heo mập ngu dốt khiến nàng phát điên.
Rõ ràng ý tứ rất đơn giản lại nói thế nào cũng không hiểu được, chưa bao giờ thấy tên nào ngu xuẩn như thế.
Nhưng Triệu Khách thấy Heo mập lại đã tiến bộ thần tốc, ít nhất Long khí trong cơ thể hắn ta đang nhanh chóng hòa tan, đến mức gần đây thân thể tên này đã béo hơn rất nhiều.
Gia Ngọc đang đè IQ của Heo mập vào bàn giặt để ma sát, nếu nói ai vui vẻ nhất vậy người đó là Mạt Lỵ.
Gần đây Mạt Lỵ không bị tiểu ma đầu Gia Ngọc quấn lấy, bắt đầu đam mê Camilleri.
Ồ! Không đúng, phải nói là đam mê đàn ghita điện của Camilleri, bắt đầu học tập nhạc cụ.
Thật ra Triệu Khách muốn Mạt Lỵ đi học kèn, dù sao kèn của Tề Lượng cho Triệu Khách ấn tượng quá sâu sắc, mỗi lần ra trận đều có thể lực áp toàn trường, đúng là lão lưu manh trong giới nhạc cụ.
Nhưng đáng tiếc Camilleri cũng không biết về loại nhạc cụ tiếp đất này, Triệu Khách cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.
“Đoàn trưởng, thử chút đi.”
Ải Cước Hổ vẻ mặt đầy mong đợi đưa cho Triệu Khách món bảo bối mà mình chuẩn bị.
Tẩu thuốc này là Ải Cước Hổ dùng rễ trúc tím mà Triệu Khách nhổ ra từ Khai Linh bảo tự để chế tác.
Những rễ trúc này cứng mềm vừa phải, trải qua sự gia công rèn luyện của Ải Cước Hổ đã làm thành một cái tẩu to khoảng nắm đấm hài tử.
Tẩu mới còn mang theo mùi trúc thơm ngát, khỏi phải nói thứ này đến rất đúng lúc, gần đây Triệu Khách còn đang thấy lo lắng.
Nhận lấy tẩu thuốc, sau khi thuần thục nhét thuốc lá sợi, Ải Cước Hổ vẻ mặt nịnh nọt đốt thuốc lá sợi cho Triệu Khách.
Đợi sau khi mặt ngoài của thuốc lá sợi bị nướng thành than, Triệu Khách thử hít sâu một hơi.
“Phốc…”
Một làn khói xanh bay ra từ miệng mũi Triệu Khách, Ải Cước Hổ đứng ở bên khác chạy lên trước hung hăng hút vào một hơi, trong chốc lát một người một quỷ nằm trong điền viên đắc ý hưởng thụ hương vị do thuốc lá sợi mang đến.
Nồi đất trong phòng bếp cách đó không xa đang sôi trào, phát ra từng tiếng leng keng leng keng rung động.
Thuỷ Lộc cầm dao thái, rất đắc ý cắt nhân sâm tinh trước mặt, trong miệng yên lặng lẩm bẩm: “Ngươi một miếng, ta một miếng, ta một miếng, ta một miếng…”
Triệu Khách cũng không nói ra được là vì, nhưng hắn lại rất thích cảm giác an nhàn khi ở trong Đại Hạ đỉnh.
Hút một hơi thuốc lá sợi ngắm nhìn phong cảnh đằng xa, thỉnh thoảng có thể thấy gốc cây già ân ái bên cạnh cùng Ma Tử không biết mệt mỏi luyện quyền.
Cách đó không xa là Heo mập đang đau khổ niệm kinh, Gia Ngọc đứng bên cạnh kiên nhẫn chỉ đạo.
Hai người đứng dưới gốc cây hoa nhài ôm đàn ghita, một người kiên nhẫn dạy, một người kiên nhẫn học.
Gà mái trên nồi hơi đã được hầm chín tới.
Ngoại trừ không có Cơ Vô Tuế, Triệu Khách cảm thấy nơi này là thiên đường mà hắn thích nhất.
Có lẽ chỉ có ở nơi này, lửa giận và buồn bực trong lòng hắn mới có thể tan thành mây khói.
Triệu Khách không nhịn được nghĩ, nếu Cơ Vô Tuế cũng ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
“Ô ô ô!”
Tiếng kèn nặng nề quanh quẩn trên bầu trời Đại Đô, cho dù cách mấy chục dặm cũng có thể nghe được.
Ở phía sau Đại Đô, trước hai ngọn núi cực lớn, lá cờ đủ mọi màu sắc tung bay trên gò đất to lớn.
Triệu Khách đứng phía dưới muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ của Hốt Tất Liệt, nhưng xung quanh Hốt Tất Liệt lại có một luồng từ trường mạnh mẽ ngăn cách sự thăm dò của Triệu Khách.
“Đừng nghĩ nữa, không phải không có ai nghĩ đến việc giết chết Hốt Tất Liệt để thay đổi nội dung cốt truyện nhiệm vụ, ngươi biết hai thằng ngu này chết thảm đến mức nào không? Nghe nói còn không tìm được cửa đã bị hai vị cao thủ bên cạnh Hốt Tất Liệt cắt đứt tay chân, làm thành gậy người ném vào trong hang rắn.”
Cừu Bách Lăng đứng bên cạnh như biết sự tò mò trong lòng Triệu Khách, không khỏi mở miệng nhắc nhở.
Triệu Khách không hề thấy bất ngờ với kết quả này, nếu có thể dễ dàng thay đổi hướng phát triển của nội dung cốt truyện như thế, e rằng trên thế giới này đã sớm bị những người đưa thư bọn họ khuấy đảo đến long trời lở đất.
Nhưng điều đáng tiếc là không thể thấy hình dáng của Hốt Tất Liệt.