“Chính là chỗ này? Hộ pháp, tại sao chúng ta phải chọn lựa nơi này??”
Lúc một đoàn người Tát Mãn giáo chạy đến nơi được gọi là trụ sợ trên bản đồ, không khỏi nhíu mày.
Nơi này rất hoang vu, dựa lưng vào núi lớn, trước không có sông, sau không có đường lui, trên mặt đất ngoại từ tảng đá vẫn là tảng đá, không có một nơi nào hoàn chỉnh.
Đây là phía trước doanh địa, hai doanh địa phía sau càng ở tít trong góc, dẫn đến ba doanh địa bị đè ép thành quy mô một doanh địa, lại không lớn bằng nền doanh địa của nhà người ta.
Sau khi mấy vị Tát Mãn thấy vậy không khỏi tỏ ra nghi ngờ.
Loại doanh địa này, ai được phân đến thì người đó bị xui xẻo, ngay cả phòng thủ cũng khó khăn, chỉ cần đối phương tấn công một lần, có khả năng sẽ ép bọn họ đến đường cùng.
Không hiểu vì sao Triệu Khách lại chọn nơi này làm doanh địa.
“Ha ha, đây không phải là Phó lưu thủ đại nhân sao, sao lại chia đến nơi nghèo nàn như vậy, ha ha, hay là đêm nay các ngươi đến chỗ ta là được, mọi người liên minh, ta làm chủ sắp xếp các ngươi đến một doanh địa để an thân được không.”
Một đoàn người đi ngang qua cách đó không xa, là một tiểu giáo pháo tên Tạp Ni giáo, những người này mặc áo bào màu đen, đi chân trần.
Mặc dù là tiểu giáo phái nhưng số người không ít, Triệu Khách thống kê sơ lược một chút cũng ít nhất hơn trăm người, còn có một số xe bò vận chuyển lều vải và vật tư.
Sau khi ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua, lại thấy tên thủ lĩnh dẫn đầu mặc áo bào đen bọc kín người, trên người tỏa ra khí tức u ám lạnh băng.
Hình như những giáo đồ khác chỉ mạnh hơn chiến sĩ Nguyên tộc phổ thông một chút.
Triệu Khách không có ấn tượng gì với mấy tiểu giáo phái Tây Vực này, nhưng trong đội ngũ của tiểu giáo phái này lại có một người đưa thư.
Bởi vì cũng không phải là người dự bị nên Triệu Khách không nhận ra đối phương, nhưng đối phương nhận ra Triệu Khách, lúc này cất bước đi tới chào hỏi rất nhiệt tình.
“Tiểu đệ là Tể Hứa, được Dương lão ca chiếu cố mới lấy được một tấm vé xe, ngài yên tâm, ta đến đây chỉ để thử thời vận thu thập một vài món đồ chơi đặc thù, không có ý gì khác.”
Đối phương rất nhiệt tình tự giới thiệu.
Triệu Khách gọi ra sách tem nhìn một chút, xếp hạng của tên này rõ ràng là thứ hai từ dưới đếm lên, chỉ có mười lăm điểm tích lũy, Triệu Khách không biết rốt cuộc tên này dến tham gia lần nhiệm vụ chính tuyến này là có mưu đồ gì?
“Hắc hắc, lão ca, ngài thổi gió bên gối cũng không thổi tốt đến mức nào, người không ở được nơi này, ta có thể bàn bạc với giáo chủ của chúng ta chia cho ngài một phần trụ sở, ta đề nghị từ bỏ nơi này sẽ là thượng sách.”
Triệu Khách nhìn Tể Hứa chậm rãi nói hết, khóe miệng không khỏi cong lên nghiền ngẫm.
“Thượng sách, như thế nào là thượng sách, ngươi không ngại nói một chút?”
Tể Hứa nghe vậy chỉ tưởng Triệu Khách đã dao động, hoa chân múa tay chỉ hoàn cảnh xung quanh giải thích với Triệu Khách.
“Ngài xem nơi này vô cùng rối bời, nhìn qua không có thứ che chắn, nếu mọi người không nhìn kỹ bản đồ e rằng cũng không phải hiện nơi này là một trụ sở, nếu mấy vị chịu gia nhập với trụ sở bên ta, tất cả mọi người sẽ tưởng trụ sở của các ngài đều ở bên kia, nơi này lại càng an toàn hơn, chẳng phải đứng ở thế bất bại sao!”
Sau khi một vài Tát Mãn trẻ tuổi nghe Tể Hứa nói xong, trong lòng bắt đầu dao động, châu đầu ghé tai bàn bạc một chút, cảm thấy đây là một cách không tehe.
Đại Tát Mãn và mấy Tát Mãn trưởng lão lớn tuổi nhìn những Tát Mãn trẻ tuổi này, trong chốc lát lại nở nụ cười đau lòng.
Số Tát Mãn mà bọn họ dẫn tới bao gồm Triệu Khách và Cừu Bách Lăng, không nhiều không ít vừa hay ba mươi người.
Số lượng ít ỏi, căn bản không có cách nào so sánh với những giáo phái cường đại đó.
Có lẽ trong một số rừng sâu núi thẳm còn có một vài Tát Mãn thực lực không tệ nhưng quá khó tìm, phần lớn Tát Mãn vẫn tập trung ở Trường Bạch sơn.
Trong ba mươi người còn sót lại này, ngoại trừ Triệu Khách và Cừu Bách Lăng chỉ có tám Tát Mãn trẻ tuổi, Tát Mãn trung niên lại chỉ có mười người, còn lại là mấy vị trưởng lão tuổi tác đã cao xung quanh Đại Tát Mãn.
Toàn bộ đội ngũ, Tát Mãn tuổi già gần như chiếm mất một nửa, có thể thấy bây giờ trình độ già hóa của Tát Mãn đã nghiêm trọng đến mức nào.
Đối với những Tát Mãn còn trẻ tuổi đã vào đời này, Đại Tát Mãn cũng không có ý muốn dạy dỗ, chỉ để bọn họ thành thật quan sát.
Sau khi Triệu Khách xoa cằm suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Không tệ, đúng là một thượng sách nhưng ta lại thích nơi này hơn, đề nghị của Tể Hứa huynh thì thôi đi.”
“A! Được…” Tể Hứa ngạc nhiên, hắn ta đã nói ra một đống như thế, không ngờ Triệu Khách lại từ chối dứt khoát như vậy.
Triệu Khách cũng không đợi Tể Hứa mở miệng, đã dẫn theo người cất bước đi về phía trụ sở này.
Thấy thế, khóe miệng Tể Hứa giật giật, quay người theo đội ngũ nhà mình rời đi.
“Hộ pháp, chúng ta thật sự không suy nghĩ lại sao? Thật ra ta cảm thấy đề nghị của đối phương cũng không tệ lắm!”
Một tên Tát Mãn trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng Tể Hứa rời đi, lại nhìn về phía Triệu Khách, không cam lòng đi đến bên cạnh Triệu Khách nói.