Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2355 - Chương 2355 - Trụ Sở (2)

Chương 2355 - Trụ sở (2)
Chương 2355 - Trụ sở (2)

Triệu Khách liếc nhìn tiểu gia hỏa này một chút, dáng vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi lại ngốc nghếch như một tờ giấy trắng.

Triệu Khách không dừng bước, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đề nghị của hắn rất tốt, trên cơ bản chiếm hết lợi ích của chúng ta, nhưng ngươi có nghĩ đến đối phương túm bím tóc của chúng ta ở trên tay như vậy, từ nay sẽ trở thành sức lao động miễn phí của đối phương!”

“Sức lao động miễn phí??”

Hình như tiểu Tát Mãn này còn chưa hiểu rõ từ ngữ mới mẻ này có ý gì.

Triệu Khách gật đầu: “Ngươi nghĩ xem, bọn họ chỉ tạm thời cho chúng ta mượn trụ sở, chúng ta xây dựng cơ sở tạm thời ở bên trong không phải đang làm bia ngắm cho bọn họ sao?”

“Nhưng chúng ta có thể cướp lại trụ sở của bọn họ bất cứ lúc nào, trở thành của chúng ta.”

Tiểu Tát Mãn bĩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không phục giọng điệu bướng bỉnh nói với Triệu Khách.

Đối với điều này, Triệu Khách không chỉ không tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức tiểu Tát Mãn này, ít nhất phản ứng rất nhanh chóng, lập tức nghĩ đến vấn đề cướp đoạt này.

Triệu Khách cười hỏi: “Ngươi đã biết cướp đoạt, chẳng lẽ người ta không đề phòng sao, chúng ta đều đến bên kia, bọn họ chỉ cần điều động người một chút sẽ hoàn toàn chiếm cứ nơi này, một trụ sở đổi ba trụ sở, ngươi xem ai có lợi hơn?”

“Chúng ta có thể cướp về!”

“Cướp! Ngươi làm? Hay ta làm? Được, lùi một bước để nói, sau khi cướp lại thì sao?”

Triệu Khách liên tiếp hỏi ra hai vấn đề khiến tiểu Tát Mãn này hơi không kịp trở tay, trong đầu rối bời không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Nhưng lúc này giọng của Triệu Khách đột nhiên trở nên lạnh lẽo như một cơn gió lạnh thổi tới, lúc thổi vào trên người khiến người ta cảm thấy cả người lạnh băng thấu xương, không nhịn được rùng mình một cái.

“Hai doanh địa cách xa như vậy, hoàn cảnh chênh lệch lớn như vậy, quan trọng nhất là chúng ta có quá ít người, vốn liếng lại ít, ngươi lại chia ra hơn phân nửa cuối cũng sẽ bị người ta ăn đến không còn thừa lại xương cốt, từ đầu tới đuôi đều bị người ta nắm mũi dẫn đi!”

“Ta, ta…”

Tiểu Tát Mãn bị ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc của Triệu Khách nhìn chằm chằm, tuyệt vọng như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, vừa nghĩ đến hình ảnh kia, cảm giác yếu ớt vô lực đó lại tràn vào trong lòng.

Cũng may lúc này Triệu Khách lại chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu gia hỏa này hai cái, xua tan suy nghĩ sợ hãi của hắn ta.

Đại Tát Mãn đi phía trước thấy thế mỉm cười với những trưởng lão bên cạnh.

Sau khi một đoàn người đi vào phạm vi trụ sở, mới thấy bên trong còn hoang vu hơn những gì bọn họ vừa thấy bên ngoài.

Khắp nơi đều là tảng đá hình thù kỳ quái lộn xộn, đặt chân xuống đất cũng cảm thấy gập ghềnh mấp mô.

Ngay lúc trong lòng những Tát Mãn trẻ tuổi này tuyệt vọng, Triệu Khách liếc nhìn xung quanh, nói với Đại Tát Mãn: “Ở chỗ này đi.”

Hiển nhiên Đại Tát Mãn hiểu rõ dự định của Triệu Khách, đây cũng là điều khiến hắn ta tin tưởng Triệu Khách vô điều kiện.

Đương nhiên, điều này không thể che giấu việc thỉnh thoảng hắn ta lại muốn nhìn trộm bắp đùi của hắn.

Sau khi Triệu Khách nhắm mắt thở sâu, tảng đá xung quanh chậm rãi chuyển động theo suy nghĩ của Triệu Khách.

“Lên!”

Triệu Khách mở hai tay ra, vô số tảng đá có to có nhỏ trên mặt đất trước mặt lại lơ lửng giữa không trung.

Đối với một người đưa thư hệ tự nhiên, thủ đoạn cường đại nhất tuyệt đối không phải là đánh nhau, ngược lại là xây dựng.

Nếu phần lực lượng này có thể vận dụng vào trong việc xây dựng, Triệu Khách tuyệt đối là nhà đầu tư xây dựng nhanh nhất trên thế giới.

“Ầm ầm…”

Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của một đám Tát Mãn, một bức tường to lớn đột nhiên mọc lên từ mặt đất, tường đá màu xám cao hơn mười mét.

Ba tầng cung lâu trên thành môn càng khiến người ta phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thấy điểm cuối.

Thành môn này là Triệu Khách dựa theo vẻ ngoài của Lệ Cảnh môn Lạc Dương để xây dựng, độ rộng của tường thành đủ để ba xe ngựa chạy song song, phối hợp với vọng lâu và ủng thành(1).

(1) Bức thành nhỏ bên ngoài cổng thành.

Đây hoàn toàn là một cứ điểm quân sự đủ tiêu chuẩn.

Tát Mãn chỉ có thể dựa vào năng lượng trong tự nhiên nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ khống chế vật thể tự nhiên như Triệu Khách, cho dù có thể làm được cũng tiêu hao cực kỳ kinh người.

Nhưng đối với Triệu Khách mà nói, đây không phải việc gì to tát.

Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu mà thôi, pháo đài lớn như vật ngoại trừ che gió che mưa, căn bản không hề có tác dụng với những cao thủ kia.

Nhưng Triệu Khách lại có lòng tin, trong thời gian ngắn tòa pháo đài vừa được chế tạo này là nơi kiên cố nhất trên đời.

Ít nhất trong lần thi đấu tranh bá này, nơi này sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, bảo địa mà tất cả mọi người thèm nhỏ dãi, đồng thời cũng là một nơi khiến bọn họ không thể làm gì.

“Oa!!”

Những Tát Mãn trẻ tuổi kia phát ra tiếng than thở đầy sợ hãi, ánh mắt nhìn Triệu Khách như đang nhìn thần tượng mà mình sùng bái nhất.

Cuối cùng một vị trưởng lão không nhịn được hỏi: “Hộ pháp, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Đã có trụ sở, nhưng đám Tát Mãn lớn tuổi này vẫn đầy lo lắng với tương lai.

Bình Luận (0)
Comment