Triệu Khách hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đại Tát Mãn, hai người ngầm hiểu lẫn nhau giữ nguyên nụ cười, chỉ thấy Triệu Khách vung tay lên dẫn mọi người leo lên tường thành, ngón tay chỉ mảnh đất đã bị hắn khai phá ra ở phía sau tường thành.
Trong chốc lát, trong mắt Triệu Khách không khỏi xuất hiện tia sáng lạnh dã tâm bừng bừng, nụ cười trên mặt đầy tự tin nói: “Chuyện tiếp theo mà chúng ta phải làm chỉ có một việc, đó chính là… Trồng trọt!”
“Không có lương thực?? Cả Đại Đô đều không có lương thực??”
Sau khi Lý Chí Thường nghe đệ tử môn hạ báo cáo, lông mày lập tức nhíu thành một chữ xuyên.
“Không, không chỉ không có lương thực, dược vật, chăn bông không có gì hết, hôm nay củi gạo dầu muối tương dấm trà lâu, ngay cả tiệm cơm cũng bị đóng cửa!”
Đệ tử phụ trách thu mua cẩn thận kể lại tất cả những điều mà mình chứng kiến.
Trong chốc lát sắc mặt Lý Chí Thường càng khó coi hơn, ánh mắt nhìn về phía mấy vị trưởng lão, đau khổ nói: “Kỳ quái, vì sao lại như vậy.”
“Chưởng giáo, không có áo bông đệm chăn còn dễ nói, không có thức ăn vậy trên núi có một số rau dại, chúng ta cũng có thể chống đối nhưng vấn đề là làm vậy không chống đỡ được bao lâu.”
Vị trưởng lão này giải thích, các trưởng lão khác cũng hơi khó xử.
Nhưng sau khi Lý Chí Thường suy nghĩ một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tên đệ tử phụ trách thu mua kia, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa nói tất cả cửa tiệm đều đóng cửa!”
“Đúng, tất cả cửa tiệm đều đóng cửa, ta muốn đến nhà một vài đại thần mượn nhưng bọn họ đều bị người ta mời đi, trong chốc lát không mượn được.”
Sau khi nghe tên đệ tử này nói, sắc mặt Lý Chí Thường lập tức bình tĩnh lại, ngón tay vuốt ve bộ râu dài ba tấc của mình, trong mắt lấp lóe ánh sáng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, Lý Chí Thường đột nhiên thoải mái cười ha hả.
“Ha ha ha ha.”
Mấy vị trưởng lão Ngụy, Vương, Trương thấy thế lập tức nhìn nhau không biết vì sao Lý Chí Thường lại cười to.
Dường như Lý Chí Thường chỉ đợi những trưởng lão này hỏi thăm mình, sau khi cười xong lại tỏ vẻ cao thâm lẳng lặng đừng đợi ở đó.
Đôi bên đã là sư huynh đệ mấy chục năm, mấy vị trưởng lão nhìn nhau trong lòng đểu hiểu rõ suy nghĩ nhỏ nhặt của Lý Chí Thường, nhưng càng như vậy thì bọn họ càng không hỏi, ngược lại từng người đứng yên lẳng lặng chờ đợi.
Lý Chí Thường lại làm dáng như thế, người rảnh rỗi sẽ phát hiện đây là chuyện có lợi cho Toàn Chân giáo, nếu có lợi đương nhiên bọn họ càng không nóng vội.
Trong chốc lát, Lý Chí Thường và những vị trưởng lão này đều tỏ ra bí hiểm.
Chỉ khổ cho vị đệ tử phụ trách thu mua kia, đứng ở chỗ đó đi chẳng được, đứng cũng không xong, lo lắng đến mức trên trán đổ mồ hôi.
Tâm trạng phức tạp như sau khi họp phụ huynh, ngươi phát hiện chủ nhiệm lớp và phụ mẫu đứng trước mặt ngươi, không ai nói chuyện chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm ngươi.
Ngươi không nhịn được suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì… Thẳng thắn được khoan hồng hay kháng cứ sẽ bị nghiêm trị.
Qua thời gian nửa nén hương, cuối cùng mấy vị trưởng lão phát hiện Lý Chí Thường đứng ở chỗ đó đã ngủ thiếp đi, trong chốc lát cơ bắp trên khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái, cuối cùng một vị trưởng lão trong đó tiến lên: “Khụ khụ, vì sao chưởng giáo chân nhân bật cười.”
Vừa rồi Lý Chí Thường như đã ngủ thiếp đi, sau khi nghe câu này đôi mắt mở ra, vẻ mặt tinh thần phấn chấn, sáng ngời có thần cười nói: “Tình huống lần này quá đột ngột, chúng ta không có chuẩn bị, tất nhiên Tam Giới hòa thượng cũng không chuẩn bị.”
“Ầy…”
Mấy trưởng lão thấy thế vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện này có gì đáng cười, đều là nửa cân và tám lạng có đáng để Lý Chí Thường cố tình giả vờ cao thâm để bọn họ đứng cả nửa ngày không?
Lý Chí Thường quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của mấy vị trưởng lão, giận không có chỗ trút ra, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lên: “Các ngươi ngốc à, chúng ta là đạo sĩ không có lương thực tính là gì, đi săn bắn là được, không có thuốc tính là gì, đi hái thuốc luyện đan, khai lò xây dựng ngay tại chỗ, chúng ta lập nghiệp trên đất bằng, đây không phải là bản lĩnh của Đạo gia chúng ta sao.”
Mấy vị trưởng lão ngạc nhiên, không sai!
Lý Chí Thường nói không sai chút nào, bọn họ là đạo sĩ, không phải con rùa chỉ biết niệm kinh.
Tụng kinh chỉ là thiên chức tu hành nên biết, đồng thời y thuật, luyện đan, hái thuốc, săn bắn, thiên văn địa lý, xây dựng, huyền học, kỳ thuật mới là thứ mà bọn họ am hiểu.
Lúc trước Toàn Chân giáo cũng được Trùng Dương tổ sư dẫn theo một đám đệ tử chậm rãi phát triển, mới có quy mô lớn như ngày hôm nay.
So sánh ra, những hòa thượng kia…
Nghĩ đến đây các trưởng lão khác cười ha hả.
Ngay lúc bên Toàn Chân giáo tươi cười vui vẻ, đúng như Lý Chí Thường đã nghĩ, bên Phật môn đang vô cùng buồn bực.
Tam Giới hòa thượng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nghe đệ tử báo cáo, mới biết hiện tại không mua được cái gì trong toàn bộ Đại Đô.
“A di đà Phật, rắc rối.”
Tam Giới thở dài.
Trạng thái chân vạc này là điều mà Tam Giới hòa thượng và các trụ trì khác hoàn toàn không dự đoán được.