Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2357 - Chương 2357 - Nỗi Lo Không Có Lương Thực (2)

Chương 2357 - Nỗi lo không có lương thực (2)
Chương 2357 - Nỗi lo không có lương thực (2)

Vốn nên là Phật môn ồ ạt tiến lên, trong thời gian ngắn nhất đánh tan Toàn Chân giáo rồi càn quét chư giáo khác.

Mặc dù có vài giáo phái liên minh cũng không đủ thành đạo, nhưng bây giờ tạo thành trạng thái chân vạc này, tình huống đã xuất hiện sự biến hóa vi diệu.

Hiện tại, nếu bọn họ toàn lực tiến công trụ sở Toàn Chân giáo, vậy hậu phương chắc chắn sẽ bị giáo phái khác công kích thậm chí xâm chiếm.

Nếu đến lúc đó bọn họ có thể nhẹ nhàng công phá Toàn Chân giáo còn tốt.

Nếu không thể Phật môn sẽ rơi vào tình cảnh tiến lui khó lựa chọn, thậm chí rất có thể sẽ dẫn đến lần tranh đấu Phật Đạo này tan tác.

Nếu đến lúc đó, mưu đồ nhiều năm của Phật môn trở thành áo cưới của người khác, cách tốt nhất cũng là chờ đợi.

Tông giáo không thể so sánh với võ lâm bang phái khác, ở đâu có người ở đó có giang hồ, càng nhiều người thì mảnh giang hồ này càng sâu hơn.

Những giáo pháo tạm thời tạo thành liên minh kia có vẻ to lớn, nhưng vấn đề nội bộ lại nhiều vô số kể.

Chỉ cần thời gian đầy đủ, tất nhiên bọn họ không tấn công mà phá.

Cho đến lúc đó Phật môn chắc chắn sẽ toàn lực ra tay, trước tiên càn quét sạch sẽ những tiểu giáo phái thành sự không có bại sự có thừa kia.

Sau đó tổng hợp lực lượng một phát đánh Toàn Chân giáo, đây là cách tốt nhất mà Tam Giới hòa thượng có thể nghĩ đến.

Bây giờ điều khó giải quyết nhất là bọn họ không chuẩn bị nhiều tài nguyên như vậy, trên người mỗi một tăng nhân chỉ mang theo lương khô hai ngày mà thôi.

Dù là Tam Giới hòa thượng và mấy vị trụ trì có thể tích cốc không ăn nhưng đệ tử môn hạ lại không thể, một ngày hai ngày thì cũng thôi, thời gian kéo dài đến lúc đó sẽ đói đến mức thể lực không chống đỡ được, vòng đi vòng lại thời gian Phật môn bọn họ bại vong cũng không xa.

“Kế sách hiện này, cũng chỉ còn lại con đường cường công này là đi được!”

Người mở miệng là phương trượng Phật Quang tự Ngũ Đài sơn, Diệu Ngộ thiền sư.

Tam Giới hòa thượng nhíu mày lắc đầu: “Sợ là không thể được, cho dù Toàn Chân giáo là lạc đà chết cuối cùng vẫn lớn hơn ngựa, hổ không chết vẫn còn uy, một khi cường công không tốn ba ngày không thể phân ra thắng bại, một khi có người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Phật môn chắc chắn sẽ tan tác.”

“A di đà Phật, đại hộ pháp đã hiểu sai ý của bần tăng, cường công mà bần tăng nói cũng không phải Toàn Chân giáo, mà là những ngoại đạo dị tộc kia.”

Ý của Diệu Ngộ thiền sư là những giáo phái đã tạo thành liên minh như Bái Hỏa giáo.

Hắn ta đã nhận ra những giáo phái này đã nhận được tin tức trước, mua sắm rất nhiều lương thực vật tư.

“Ý của Diệu Ngộ thiền sư là…”

Một đám Phật tăng không khỏi ngẩng đầu, trên khuôn mặt từ bi của Diệu Ngộ thiền sư lại phủ kín một tầng mây đen: “Độ hóa chúng thánh không phải trách nhiệm của mỗi Phật môn, nếu những dị giáo phiên bang này có thể biết diệu pháp Phật môn, tiếp nhận sự cung phụng của bọn họ chẳng phải là chuyện đương nhiên.”

Nói đến đây, Diệu Ngộ thiền sư nói tiếp: “Những năm qua Toàn Chân giáo suy bại, bên trong hao tổn, trải qua hai lần đại bỉ trước đã tổn binh hao tướng, bây giờ phòng thủ còn miễn cưỡng đương nhiên sẽ không chủ động ra tay, chúng ta chỉ cần một kích thành công, tất nhiên sẽ là đại cục đã định.”

Tam Giới hòa thượng không nói gì, nhưng những phương trượng khác lại nhìn nhau, nhao nhao gật đầu khen ngợi.

Bên ngoài chúng tăng không xa, một tên tiểu hòa thượng phụ trách nấu nước đốn củi lặng yên ngẩng đầu, một đôi tròng mắt đỏ bừng nhìn xung quanh, bĩu môi khinh thường nói: “Hay lắm, lại có thể nói việc cướp bóc quang minh chính đại như thế, hắc hắc hắc, đánh đi, đánh đi, tốt nhất đánh đến trời đất mù mịt.”

“Tĩnh Diệu sư đệ.”

Lúc này sau lưng tiểu hòa thượng đột nhiên có tiếng gọi, tiểu hòa thượng chậm rãi quay đầu, trên khuôn mặt ngây ngô nở một nụ cười rực rỡ như ánh nắng, cung kính chắp tay với vị sư huynh đi đến trước mặt: “Tĩnh Diệu gặp qua Ngộ Mộng sư huynh.”

“Ha ha ha, Tĩnh Diệu sư đệ, vừa rồi sư phụ phân phó xuống muốn chúng ta chuẩn bị thêm chút củi lửa, lần này chúng ta có khoảng 600 người, chút củi lửa ấy của ngươi e rằng không đủ, vẫn nên về nhà bếp giúp đỡ đi, việc nhặt củi này cứ để sư huynh làm là được.”

Ngộ Mộng đặt biệt yêu thương vị tiểu sư đệ này, bên nhà bếp đâu có việc gì cần giúp đỡ, chỉ là muốn để sư đệ tuổi còn nhỏ có thể nghỉ ngơi thật nhiều mà thôi.

“Sư huynh nói đúng lắm, nhưng sư đệ muốn đi cùng sư huynh nhặt củi.”

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, trong đôi mắt thuần phác trong trẻo đầy vui vẻ, lúc cười lên trên mặt còn xuất hiện lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu.

Tất nhiên hắn ta biết sư huynh nhà mình để mình về nhà bếp chỉ vì nghỉ ngơi mà thôi.

“Ha ha ha ha, được, chúng ta cùng đi nhặt củi là được, tối hôm qua ngươi còn chưa làm bài tập, chúng ta vừa nhặt củi vừa làm bài tập của ngươi.”

“Được, nhưng ta sợ sư huynh làm bài tập còn không tốt bằng ta.”

Hai người vừa nói chuyện vừa cất bước đi vào trong rừng tùng bên cạnh, lờ mờ có thể nghe được hai người vừa đi vừa đọc thuộc lòng Diệu pháp liên hoa kinh.

Bình Luận (0)
Comment