Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2358 - Chương 2358 - Tam Giới Đến Cửa

Chương 2358 - Tam Giới đến cửa
Chương 2358 - Tam Giới đến cửa

Mặt trời còn chưa mọc, lúc thiên địa vẫn còn mờ tối đã có người vô thức chìm vào mộng tưởng.

Khoảng thời gian này là lúc mọi người dễ mệt mỏi nhất nhưng hôm nay lại khác, không chỉ có người gác đêm đến bây giờ, còn có một số người ngủ say cố ý tỉnh lại vào lúc này.

Trong hoàng cung Đại Đô, tục truyền có cao thủ thôi diễn sa bàn, không chế mỗi một hành động trong lần tranh đấu Phật Đạo này, thậm chí có thể thông qua sự thay đổi của hạt cát để tiến hành phục hồi tình huống ở hiện trường.

Tất nhiên dân chúng bên ngoài Đại Đô không có sự đãi ngộ như vậy, nhưng lại có người treo bản đồ phân bố Phật Đạo, mỗi ba canh giờ sẽ thay thế một lần.

Chỉ là một bản vẽ có thể để dân chúng quan sát tình hình miễn phí, nếu muốn biết càng kỹ càng hơn lại không có năng lực đó.

Trên triều đình, ánh mắt một đám quan vên cũng khóa chặt vào sa bàn.

Triệu Mẫn suy đoán nếu ngày đầu tiên không đánh nhau, vậy trong ba ngày tiếp theo sẽ không đánh.

Nếu ngày đầu tiên đánh nhau, vậy chắc chắn lúc mặt trời rời núi, tranh đấu Phật Đạo chính thức bắt đầu sẽ bộc phát ra sự va chạm dữ dội.

Ánh sáng trên bầu trời ôn hòa, ánh nắng đang chậm rãi dâng lên.

Lúc ánh sáng vàng chia toàn bộ thế giới thành hai, khiến bóng đen bao phủ trên người như thủy triều lui ra, khiến trong rừng núi được bao trùm một tầng ánh vàng nhàn nhạt.

“A!”

Một tên đệ tử giáo phái không nhịn được giang hai tay ra đón lấy ánh nắng mềm mại, mạnh mẽ giãn cơ thể cứng đờ của mình, đang mong đợi sư huynh có thể sớm đến thay ca cho mình.

“Vèo…”

Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió yếu ớt, nhưng lúc tên đệ tử này ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng động, vừa hay ánh nắng chiếu vào trên mặt hắn ta, ánh sáng vàng óng ánh nhưng trong mùa hè ánh nắng vẫn rất chói mắt, trong chốc lát không cách nào nhìn rõ được.

Trong nháy mắt hắn ta lờ mờ thấy rõ điều gì đó, một đạo kiếm mang phá không mà tới, một giây sau đã đâm xuyên qua đầu của tên đệ tử này.

Nhưng điều khiến người ta kỳ quái là, sau khi vị đệ tử này bị kiếm mang đâm xuyên qua đầu chỉ ngây người khoảng một giây, lại lông tóc không tổn hao đứng ở chỗ đó.

Cho đến một lát sau mới thấy hắn ta lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt lại trở nên hơi đần độn.

“Cạch!”

Hắn ta vứt lưỡi đao trên tay xuống, cởi áo bào trên người, trong ánh mắt hoảng sợ của đệ tử gác đêm khác lại dùng dao găm cạo tóc của mình.

“Sư đệ, ngươi đang làm cái gì?”

Trong hoảng sợ, một đại hán người Hồ cao hai mét chạy như điên tới, trên mặt có hàng râu quai nón thật dày, trên mặt còn có một cái nốt rỗ màu đen.

Ánh mắt nhìn chằm chằm sư đệ nhà mình đầy tức giận và ngạc nhiên, hai bàn tay thô to túm chặt lấy bả vai sư đệ nhà mình, liều mạng lắc lư muốn hắn ta tỉnh lại.

Nhưng khi đôi mắt đần độn kia nhìn về phía mình, trong lòng hán tử mặt đầy râu quai nón lại trở nên lạnh lẽo, cảm thấy vị sư đệ trước mặt đột nhiên trở nên rất xa lạ.

Đôi mắt kia vốn nên linh động, lại không có chút thần vận nào.

Vẻ mặt cứng đờ, ngây ngốc càng giống tượng thần do một thợ mộc hạng ba điêu khắc.

Chỉ thấy sư đệ chắp tay trước ngực, nói với hắn ta: “A di đà Phật! Thí chủ sai rồi, từ nay bần tăng pháp danh Vô Mộng, không phải sư đệ của ngươi.”

“Phi, Vô Mộng cái gì, ngươi quên khuya hôm trước ngươi còn nói cho ta biết, ngươi mơ thấy đại tẩu tử của ngươi dáng vẻ vẫn vậy, cuối cùng nàng bò lên giường của ngươi, ngươi quên rồi sao? Sư đệ, ngươi tỉnh lại đi!”

Mặc cho hắn ta gọi như thế nào, sư đệ của mình chỉ ngây ngô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cho đến khi đại hán không thể gọi hắn ta tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn ta, đồng tử không khỏi co rụt lại, cảm giác lạnh lẽo đánh tới, hét to: “Chạy mau!”

Tiếng nói còn chưa truyền ra ngoài, đã nghe trên bầu trời có một tràng tiếng xé gió vang lên “vèo vèo vèo vèo”, vô số kiếm mang màu vàng như mưa to lập tức bao bọc cả doanh địa này.

“Ra tay!”

Dù là trên sa bàn trong hoàng cung, hay đệ tử Toàn Chân giáo trên một ngọn núi khác đều có thể cảm nhận được Phật môn ra tay.

Theo mặt trời rời núi mang theo Phật uy vô thượng, như dòng lũ phấp phới lao xuống, lao thẳng về phía địa bàn của liên minh những giáo phái đó.

Mặc dù liên minh những giáo phái này đã đạt thành hiệp nghị với nhau, nhưng cân nhắc đến vấn đề khác biệt tín ngưỡng giữa đôi bên, mấy doanh địa đều cách nhau một khoảng khá rộng.

Sự bố trí này có lợi có hại, tất nhiên sẽ giảm khả năng xung đột nhưng cũng sẽ giảm bớt năng lực trợ giúp nhau.

Cũng như một cục sắt, trên cục sắt lại xuất hiện đầy vết rách, va chạm nhẹ một chút sẽ vỡ vụn.

“Chưởng giáo, chúng ta có nên nhân lúc này ra tay luôn không!”

Trên một ngọn núi khác, đám người Triệu Chí Kính nghiêm túc nhìn nơi bị Phật quang bao phủ cách đó không xa.

Mảnh Phật quang này như thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào trong khu vực liên minh giáo phái, sắc bén như muốn một kiếm chém ra khu vực liên minh này.

Thấy thế, một số đệ tử không nhịn được mở miệng kêu lên.

Cục diện tạo thế chân vạc này rất bất lợi với Phật môn, nhưng lại có lợi ích to lớn cho Toàn Chân giáo.

Bình Luận (0)
Comment