Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2362 - Chương 2362 - Bạo Bạo Đằng

Chương 2362 - Bạo bạo đằng
Chương 2362 - Bạo bạo đằng

Còn không quay đầu lấy một cái, trốn vào Đại Hạ đỉnh chạy thẳng đến chỗ sâu trong cứ điểm.

Chặn đường tiền tài của người ta, tương đương với giết phụ mẫu.

Triệu Khách cắt đứng tuyến nhiệm vụ mà Ngọc Hành khổ tâm tiến hành, thật sự khiến Ngọc Hành hòa thượng sắp phát điên.

Đây không chỉ tổn thất điểm tích lũy, nếu đại công tử Tông Nhân phủ còn sống, Phật môn bọn họ sẽ không có một ngày bị động như thế, thậm chí có thể dựa vào thế lực Tông Nhân phủ để làm ra sắp xếp tốt hơn cho Phật môn.

Dù những cái gọi là giáo phái này hợp thành liên minh, Tông Nhân phủ cũng sẽ phân tán bọn họ ra, chứ không phải tụ tập thành một đoàn tạo ra trạng thái thế chân vạc như bây giờ.

Nếu đại công tử còn sống, dựa vào sức ảnh hưởng của đại công tử, thậm chí mình có thể thoải mái kiếm một vị trí cao trong Phật môn.

Vị trí này sẽ như vết dầu loang sáng tạo ra ích lợi to lớn cho hắn ta.

Nếu đại công tử còn sống, vừa nghĩ đến ích lợi mà mình bị tổn thất, bị khấu trừ điểm tích lũy, sao Ngọc Hành có thể từ bỏ ý đồ với Triệu Khách.

“Đừng hòng chạy trốn!”

Ngọc Hành thi triển Thần túc thông, bóng dáng lấp lóe chuyển dời đuổi sát theo Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách, hai bóng dáng một trước một sau trốn vào trong cứ điểm tối tăm tĩnh mịch.

“Đang!”

Phật hà tươi đẹp bắn tung tóe xung quanh, chỉ thấy Đại Tát Mãn và Tam Giới hòa thượng đánh nhau thành một đoàn ở trên không.

Cốt trượng vung cao cuốn lên lực lượng thiên địa, một tia chớp phá không rơi xuống khiến Phật Đà kim thân sau lưng Tam Giới hòa thượng chấn động dữ dội.

Vòng sáng Phật pháp sau đầu Tam Giới hòa thượng suýt nữa bị một kích lôi đình này đánh nát.

Thân thể của hắn ta rung lên, một chuỗi Phật châu chuyển động trong tay, mỗi một lần chuyển động Phật quang quanh người sẽ cường đại hơn một chút, cuối cùng chặn đường của lôi đình khủng bố.

Sắc mặt Tam Giới hòa thượng đau buồn, Đại Tát Mãn này cường đại vượt xa dự đoán của hắn ta.

Thực lực bản thân không thua gì mình, phối hợp với sự gia trì của thanh cốt trượng thần bí trên tay, đơn giản không phải sức người có thể địch lại.

Xem ra câu nói hổ không chết vẫn còn uy dùng cho Tát Mãn giáo cũng rất phù hợp.

Loại tông giáo thuần túy nguyên thủy này, phát triển không phải thế mạnh của bọn họ.

Theo năm tháng chuyển dời, loại tông giáo nguyên thủy này đã sớm biến mất không thấy gì nữa, hoặc đã bị thay thế.

Đơn giản là sau khi mọi người nắm giữ lực lượng cường đại, thường sẽ tiến thêm một bước muốn phát triển lớn mạnh hơn.

Giáo nghĩa của tông giáo nguyên thủy này lại không cho phép làm như vậy, đây là lý do vì sao tông giáo nguyên thủy này xuất hiện sớm nhất, lại biến mất nhanh nhất.

Bây giờ Tát Mãn giáo đã suy bại, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Tam Giới hòa thượng lại vẫn cường thế như vậy, điều này không khỏi khiến trong lòng Tam Giới hòa thượng ngạc nhiên.

Nhưng điều này cũng không phải là lý do để bọn họ có thể bảo vệ Vương Cẩu Tử, tiểu tử này có sự uy hiếp quá lớn.

Tuyệt đối không thể giữ hắn lại, nếu không thể đưa đi cũng chỉ có thể để Ngọc Hành mạnh mẽ đánh chết Triệu Khách, dù hôm nay ai đến đây cũng đừng mong giúp được Vương Cẩu Tử.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tam Giới hòa thượng hạ quyết tâm phải kéo dài đủ thời gian cho Ngọc Hành.

Đối mặt với Đại Tát Mãn trước mặt, Tam Giới hòa thượng trực tiếp vỗ ra một chưởng trắng nõn như ngọc nhưng lại khủng bố kinh thiên, mang theo Phật lực vô tận trực tiếp đối chọi với cốt trượng trên tay Đại Tát Mãn.

Đại Tát Mãn trợn mắt nhìn quanh, sau khi phát hiện Triệu Khách và Ngọc Hành đã trốn vào sâu trong cứ điểm, lập tức giận dữ khó thở, huyết dịch lao nhanh cả người.

“Con lừa trọc, ăn một trượng!”

Chiến lực của Đại Tát Mãn tăng lên đến cực điểm, cốt trượng trong tay lập tức nhiễm lên huyết khí sôi trào trên người Đại Tát Mãn, từng sợi huyết mang đỏ thẫm bị rung ra, theo sự huy động của Đại Tát Mãn trảm về phía trước.

Tiếng leng keng không dứt, ánh mắt Tam Giới hòa thượng khiếp người, bàn tay trắng nõn như ngọc và lực lượng Phật Đà sau lưng ngưng kết vào cùng một chỗ, lúc đập xuống lại đánh huyết quang bao phủ vỡ nát.

Nhưng lực lượng tự nhiên to lớn lại hóa thành một luồng kiếm khí sắc bén không thể đỡ, xuyên qua bàn tay Tam Giới hòa thượng.

Đại Tát Mãn lấy sơn hà làm kiếm, kiếm mang quét tới như thiên địa xoay tròn, mang theo lực lượng của ngàn vạn đồi núi đánh về phía Tam Giới hòa thượng.

Kiếm khí tung hoành nơi này, sát khí quét ngang mười vạn dặm, đánh đến sôi trào, hai người như hai đoàn ánh sáng đang bay múa, đi nhầm một bước sẽ máu tươi tuôn rơi, hình dữ thần giai diệt.

Phật quang tràn ngập!

Tam Giới hòa thượng tâm thần chấn động, kẻ địch quá mạnh, nếu chỉ là đối thủ, e rằng sư đệ tự mình ra tay còn có thể trấn áp, chỉ dựa vào mình thật sự miễn cưỡng.

Vừa nghĩ đến đây, tay phải của Tam Giới hòa thượng bắt ấn, bóng dáng dần hòa vào Phật Đà sau lưng, trong chốc lát Phật quang ngập tràn nhuộm bầu trời thành một mảnh ánh vàng sáng chói, vô số tiên tử, La Hán, Bồ Tát ngồi xếp bằng trên bầu trời.

“A di đà Phật, tuy các hạ là thiên chi kiêu tử, cuối cùng cũng khó thoát sinh tử luân hồi, nhìn ngươi sao có thể nhảy ra khỏi bể khổ tam giới.”

Bình Luận (0)
Comment