Nói xong lời này, Tam Giới hòa thượng miệng tụng kinh văn, đĩa quay luân hồi lớn như vậy xuất hiện sau lưng Tam Giới hòa thượng: “Thập thế luân hồi kinh.”
…
“Vèo! Vèo!”
Sâu trong cứ điểm có hai vệt độn quang một trước một sau, càng đuổi càng nhanh.
“Kim cương phục ma!”
Ngọc Hành theo sát ở phía sau, lợi dụng đúng cơ hội quyết đoán ra tay.
Tứ đại kim cương sau lưng đột nhiên phá không giáng xuống, quyền, chưởng, kiếm, xử đồng thời đánh vào Đại Hạ đỉnh.
Trong chốc lát chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, Đại Hạ đỉnh đụng vào tứ đại kim cương phát ra tiếng nổ vang trời, thân đỉnh chấn động đụng vào vách đá bên cạnh, trực tiếp khảm sâu vào vách đá không cách nào động đậy.
Thấy thế, Ngọc Hành lạnh lùng cười to: “Trước đó ở trên di chỉ thiên đình, ngươi chỉ ỷ vào Hồng bà bà và xác nữ kia mới có thể để ngươi làm mưa làm gió. Không ngờ sau khi ngươi đến nơi này lại còn liếm được ngón chân của Tam công tử. Ngươi ăn cơm chùa đến loại cảnh giới này, bần tăng cũng rất bội phục, nhưng e rằng hôm nay không có ai bảo vệ được ngươi nữa!”
Đại Hạ đỉnh chấn động dữ dội, thoát ra khỏi vách đá, trong đỉnh lóe lên ánh sáng mạnh, bóng dáng Triệu Khách cất bước đi ra từ trong đỉnh, dáng vẻ lười biếng.
“Sao nào, ngươi hâm mộ rồi hả? Có muốn hôm nào đó ta giới thiệu cho ngươi mấy quý phụ, để ngươi trải nghiệm cái gì gọi là thú vui cầu phú bà?”
“Sắp chết đến nơi còn dám tranh đua miệng lưỡi, ngươi không cho rằng chỉ dựa vào năng lực hệ tự nhiên của ngươi là có thể đối địch với ta chứ?”
Lúc Ngọc Hành nói ra lời này, trong lòng tràn đầy tự tin.
Lạc Nữ là người có thực lực kém nhất trong mười người đưa thư đứng đầu, là đại diện của sinh mệnh, tuy bọn họ có rất nhiều năng lực hóa mục nát thành thần kỳ nhưng giao thủ chính diện thì thực lực lại kém đến đáng thương.
Chứ đừng nói đến nếu gặp được năng lực khắc chế hệ tự nhiên, vậy càng không có tư cách giao thủ với người khác.
Đối với hắn ta, rắc rối nằm ở chỗ tôn Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách.
Ngoại trừ cái đó ra, hắn ta không đặt những năng lực còn lại của Triệu Khách ở trong mắt.
“Ồ, ngươi vừa nói như vậy, ta thật sự cảm thấy là như vậy.”
Triệu Khách như có điều suy nghĩ dùng ngón tay nâng cằm của mình, dường như đang nghiêm túc trả lời Ngọc Hành, nhưng vẻ trêu tức và mỉa mai trong ánh mắt lại khiến kẻ khác cảm giác tên này đang cố ý gây khó dễ cho người khác.
“Ngông cuồng!”
Ngọc Hành nói xong, ngón tay kết ấn, tứ đại kim cương sau lưng một người nghiêm túc hơn một người, Phật khí tràn ngập, bốn người vô cùng cao lớn rất là bức người.
Kim thân như dát lên một tầng vàng ròng sụp đổ, Phật quang phổ chiếu, thập phương sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ cứ điểm.
Lúc này Ngọc Hành đột nhiên phát hiện có chỗ hơi không hợp lý, dưới chân lại sinh ra lít nha lít nhít đủ loại thực vật hình thù kỳ quái.
Một số thực vật trông còn thô to hơn người, không nói ra được là cái gì trông như cây mây lại lít nha lít nhít cuộn thành một đoàn, phía trên sinh ra rất nhiều thực vật hình tròn màu đen,
Còn có một số thứ nụ hoa to lớn chưa nở rộ, nhưng có thể thấy rất nhiều bụi hình dáng như sương mù quay xung quanh nụ hoa.
Những loại thực vật lung tung rối loạn này bao bọc trọn cả sơn cốc, ngay cả trên hai sườn đồi cũng là như thế.
“Ngông cuồng cũng cần vốn liếng.” Triệu Khách bước lên phía trước, trên khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt: “Vừa hay ta có rất nhiều thứ này.”
Triệu Khách nói xong lời này, thực vật xung quanh đột nhiên như sống lại bắt đầu nhanh chóng uốn éo.
“Giết!”
Một chữ giết rơi xuống.
“Vèo vèo vèo!”
Thực vật hình dáng dây leo lao tới từ bốn phương tám hướng như giao long rời biển, vạn xà rời quật, điên cuồng vồ giết về phía Ngọc Hành hòa thượng.
Đối mặt với thực vật hình dáng dây leo tập kích đến, Ngọc Hành hồn nhiên không để ở trong lòng, đối với hắn ta thực vật mãi mãi là thực vật, đừng nói là thực vật, dù là giao long thật cũng đừng hòng làm gì được hắn.
“Kim cương hàng ma trận!”
Pháp thân tứ đại kim cương sau lưng đồng thời ra tay, kết thành trận pháp Phật môn, trong chốc lát từng tầng ánh sáng kỳ lạ của Phật pháp phá không mà ra, hình thành sát trận cường đại.
Phật có kim cương chi nộ, xoắn giết và tà ma trong lúc vô hình.
Những thực vật hình dáng dây leo kia còn chưa đến gần đã bị Phật quang chiếu xuống tự động bốc cháy.
Nhưng hiển nhiên Ngọc Hành đã coi thường những thực vật này, đây đều là bảo bối do Đại Tát Mãn khổ tâm trồng trọt ra, đều là đồ dùng để phòng ngự trong cung điện của Cơ Vô Tuế trong tương lai.
Lúc này đều bị Triệu Khách trồng vào trong tòa cứ điểm này, trải qua sự thôi hóa từ lực lượng tự nhiên của Triệu Khách, toàn bộ đều đã tiến vào thời kỳ trưởng thành.
Sau khi những thực vật hình dáng dây leo này bị đốt, những trái cây còn lớn hơn ma bàn trên cây mây đột nhiên nổ tung.
“Oanh!”
Tiếng nổ thật to đinh tai nhức óc, vô số hạt giống màu đen lập tức nổ tung, như là viên đạn dày đặc bắn giết về phía Ngọc Hành hòa thượng.
“Đây là cái gì?”
Vụ nổ đột nhiên xuất hiện, nếu chỉ có một cái hai cái thì cũng không quan trọng lắm nhưng số lượng nhiều lắm.