Trên thân của một cây mây mọc ra ít nhất hơn mười trái cây như thế, hơn nữa thân cành của mỗi một cây mây đều nhiều đến đếm không hết.
Triệu Khách không nhịn được nhớ lại vẻ mặt của Đại Tát Mãn khi giới thiệu những cây mây này.
Hắn ta cẩn thận nhích tới gần sợ kinh động đến những cây mây này, ngay lúc Triệu Khách còn đang hoang mang, Đại Tát Mãn kéo tay áo của mình ra, trên cánh tay này có rất nhiều vết sẹo lồi lõm.
“Cái này gọi là Bạo bạo đằng, sau khi quả của nó trưởng thành sẽ nổ tung khi có con mồi đến gần, hạt giống đánh vào trên người con mồi sẽ bị con mồi mang theo bên mình, từ từ ký sinh vào trong thân thể của con mồi. Cho đến khi con mồi chết đi hoặc bị những dã thú khác ăn hết, sẽ nhanh chóng hấp thu chất dinh dưỡng của xác chết để sinh trưởng, nếu dã thú ký sinh bị ăn sạch, vậy dã thú đã ăn thịt này cũng bị ký sinh, sau đó bị những thực vật này giết chết.”
Đại Tát Mãn chỉ cái lỗ ở trên cánh tay của mình cũng đang cảnh cáo Triệu Khách tuyệt đối không nên để những trái cây này chạm đến, nếu không cũng chỉ có thể móc thịt xuống.
Hiển nhiên vì bồi dưỡng gốc Bạo bạo đằng này, Đại Tát Mãn đã bị nổ đến gà bay chó chạy rất nhiều lần.
Lúc này vô số trái cây nổ tung hình thành lực trùng kích cường đại, lít nha lít nhít hạt giống khiến Ngọc Hành hòa thượng vội vàng không kịp chuẩn bị phải chịu thiệt thòi lớn.
Mặc dù có pháp thân tứ đại kim cương hộ thể, vẫn có một ít hạt giống bắn vào trên người hắn ta.
Một khi chạm đến da thịt, những hạt giống này lập tức như bám rễ sinh chồi sinh ra nanh vuốt mảnh khảnh, bám chặt vào lỗ chân lông trên da thịt của Ngọc Hành.
Trong lúc nhất thời khiến Ngọc Hành hòa thượng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt Ngọc Hành nhanh chóng kích hoạt tem năng lực, khiến quanh người được Phật quang thật dày bọc lại, ngăn cách phần lớn hạt giống nổ tung và bắn giết đến.
Hắn ta trợn mắt nhìn về phía Triệu Khách, muốn nghiền xương Triệu Khách thành trong, nhưng khi ánh mắt Ngọc Hành nhìn sang lại ngạc nhiên phát hiện Triệu Khách đang đứng ở trước mặt mình không xa, đồng thời giơ ngón tay cái với mình.
Ngọc Hành không hiểu Triệu Khách đang làm cái gì, sau khi ánh mắt như thiểm điểm nhìn qua xung quanh, ánh mắt không khỏi tập trung vào dưới hông Triệu Khách, đồng tử đột nhiên co rụt lại hét to: “Đáng chết!”
Khi người khác giơ ngón tay cái lên với ngươi, ngươi nhất định phải cảnh giác, vì có khả năng hắn không phải đang khen ngươi, càng có thể đang nhắm chuẩn vào ngươi, chuẩn bị nã pháo với ngươi!”
“Hỏa thần pháo!!”
Ngọc Hành từng thấy ổ hỏa pháo này trong một đại doanh của Nguyên tộc, được coi là sát khí hạng nhất của Đại Nguyên.
Uy lực của một phát đạn pháo đủ để đạt tới trình độ thay đổi vẻ ngoài địa hình, nếu bị một phát đạn pháo đánh trúng chính diện ở khoảng cách gần như thế, Ngọc Hành không dám tưởng tượng mình có thể còn sống sót hay không.
Trong nháy mắt cảm thấy ngạc nhiên, trong miệng đại bác tối om bộc phát ra ánh lửa nóng rực, điều này khiến cả người Ngọc Hành lạnh lẽo, hét lên chói tai muốn trốn ra sau.
Nhưng Triệu Khách đã sớm chuẩn bị xong lễ vật này, đương nhiên muốn vững vàng đưa vào trong ngực Ngọc Hành mới được, sao có thể để Ngọc Hành dễ dàng rời đi như vậy.
Vô số cây mây xung quanh cuốn lên hình thành thiên la địa võng nhanh chóng thu hẹp xung quanh Ngọc Hành hòa thượng.
“Tên này!”
Phát hiện điều không ổn, ánh mắt của Ngọc Hành vô thức nhìn về phía Triệu Khách, phát hiện Triệu Khách đã sớm né tránh, đứng cách đó không xa vẫy tay với hắn ta.
“Bái bai!”
Trên mặt Triệu Khách nở nụ cười, khiến Ngọc Hành hận không thể xông lên xé nát khuôn mặt khiến hắn ta căm hận.
“Oanh!”
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, theo một tiếng ầm ầm to lớn, ánh lửa bắn ra từ trong khe hở cây mây, hình thành quả cầu lửa thật lên bay lên bầu trời từ mặt đất.
Trong chốc lát, cả sơn cốc đều đang lắc lư.
Tam Giới hòa thượng đang đau khổ chống đỡ sự tập sát đến từ Đại Tát Mãn này.
Lúc này, sự chấn động dữ dội và ánh lửa chiếu rọi trên mặt hắn ta, trong hai con ngươi của Tam Giới hòa thượng tràn ra Phật quang màu vàng, Thần mục thông quét qua hướng ánh lửa, vẻ mặt lập tức khó coi đến cực điểm.
Trong lòng hơi nặng nề, sau khi Tam Giới hòa thượng bối rối một lúc ngắn ngủi, dường như cuối cùng đã quyết định điều gì đó.
Tay trái Kim cương ấn, tay phải La hán chỉ.
Pháp ấn thôi động lại thấy một hạt xá lợi vàng óng ánh lặng yên sinh ra trên mi tâm của Tam Giới hòa thượng, xá lợi vừa ra không gian xung quanh đột nhiên dừng lại, dường như thời gian cũng trở nên chậm chạp theo.
Đối mặt với cốt trượng đánh tới, sắc mặt Tam Giới hòa thượng đau khổ lại bất đắc dĩ.
Nhưng hắn ta chỉ giơ cánh tay lên, đánh một kích vào cốt trượng của Đại Tát Mãn.
Trong chốc lát chỉ nghe “ầm” một tiếng, thời gian giữa hai bên như tạm thời dừng lại trong một tiếng động đầy đáng sợ này.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, một vết nứt màu đen hình thành gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được khuấy động giữa hai bên, những nơi vết rách đi qua không gian xung quanh như im hơi lặng tiếng xé mở một kẽ hở.
“A!”