Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2365 - Chương 2365 - Không Ngăn Được (2)

Chương 2365 - Không ngăn được (2)
Chương 2365 - Không ngăn được (2)

Sau khi dừng lại một lúc ngắn ngủi, Đại Tát Mãn hét thảm một tiếng, thân thể đột nhiên bay ngang ra ngoài.

Hai người đều là cao thủ thực lực tuyệt đỉnh đương thời, Tam Giới hòa thượng kế thừa một thân Phật lực từ Đại Giác, cộng thêm bản thân khổ tu bằng với công lực hai đời.

Tuy Tát Mãn giáo suy bại nhưng truyền thừa các đời lại chưa từng gián đoạn, thực lực của Đại Tát Mãn đương thời không thua gì hắn ta, dựa vào tổ cốt nhiều đời từ xưa đến nay lưu truyền xuống ở trong tay, đủ để khiến thực lực mạnh hơn Tam Giới hòa thượng một chút.

Lúc này cả hai kịch chiến lại lấy việc Đại Tát Mãn bay ngang ra ngoài mà kết thúc, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Bóng dáng Đại Tát Mãn nhanh chóng khôi phục thăng bằng ở giữa không trung, sau khi vững vàng hạ xuống tường thành của cứ điểm lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tam Giới hòa thượng một lát lại bật cười ha hả, lấy hồ lô rượu bên hông xuống, không thèm quan tâm trọng thương trên người mình thoải mái uống một ngụm rồi nói: “Sung sướng!”

Một câu sung sướng lại thấy Đại Tát Mãn thu hồi tổ cốt trên tay, tùy ý ngồi khoanh chân trên mặt đất như không có ý muốn tiếp tục đánh với Tam Giới.

“A di đà Phật!”

Tam Giới thấy thế vẻ mặt phức tạp, ánh mắt hắn ta nhìn vào bên trong cứ điểm.

Cho dù cách rất xa nhưng ánh mắt lập tức khóa chặt vào trên người Triệu Khách, giữa đôi bên cách nhau ít nhất ngàn mét nhưng Triệu Khách lại cảm giác Tam Giới như đang ở ngay trước mặt.

Ánh mắt sắc bén khiến Triệu Khách cảm giác cả người như kim đâm, không nhịn được nhìn về phía Tam Giới hòa thượng ở đằng xa.

“Sao thực lực của người này đột nhiên trở nên mạnh như vậy?”

Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức trên người Tam Giới hòa thượng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước đó.

“Hòa thượng, ta không đánh lại ngươi nhưng trong hai người này ngươi chỉ có thể dẫn một người đi.”

Đại Tát Mãn cầm hồ lô rượu trong tay, híp mắt nhìn về phía Tam Giới hòa thượng lơ đãng nói.

Tam Giới hòa thượng chắp tay trước ngực, bàn tay đưa ra lại thấy hư không xung quanh thay đổi, một luồng Phật quang lớn lao chiếu sáng giữa không trung.

Trong mơ hồ như có từng đợt Phật Đà tụng hát truyền đến từ trong hư vô, nhưng lúc người ta cẩn thận lắng nghe lại không có cách nào nghe rõ ràng.

Tam Giới tắm gội trong Phật quang như thật sự là Phật Đà tại thế, khuôn mặt trang nghiêm không còn vẻ nhếch nhác như lúc trước.

Da thịt của hắn ta bóng loáng như hài tử, cả người như trẻ lại mười mấy tuổi, ánh mắt sáng ngời có thần nóng rực như ánh sao, lại thâm trầm như biển lớn.

Ánh mắt quét tới, thân thể Triệu Khách cứng đờ, một cảm giác áp lực lớn lao đánh tới khiến Triệu Khách cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn biết Tam Giới đột nhiên trở nên cường đại, nhưng lại không biết sẽ khiến hắn ta cảm thấy ngạt thở như thế.

Thực lực của người này ít nhất đã đạt đến tiêu chuẩn của người đưa thư cao cấp, thậm chí khiến Triệu Khách có một loại ảo giác nếu Tam Giới muốn giết hắn vào lúc này, chỉ cần giơ ngón tay lên là đủ.

Đến lúc đó e rằng không ai có thể ngăn cản hắn ta, hắn chắc chắn phải chết.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách không khỏi nhanh chóng gọi ra Đại Hạ đỉnh.

Nhưng không đợi Triệu Khách có hành động, trong quả cầu lửa cực lớn bị cây mây bao bọc phát ra một tiếng gầm gừ đầy tức giận, sau đó bóng dáng Ngọc Hành bay ra từ trong ngọn lửa.

Bay?

Nói chính xác là bị một sợi Phật quang cưỡng ép kéo ra, Ngọc Hành có thể trở thành người dự bị của hằng giả, được hằng giả gửi gắm kỳ vọng cao, thực lực thật sự không tầm thường.

Cho dù đại sát khí hỏa thần pháo có uy lực không thua gì pháo quỹ đạo, trong vụ nổ chính diện ở khoảng cách gần như vậy, tên này lại còn sống.

Đương nhiên trông cũng khá thê thảm, xem ra thương thế của tên này không hề nhẹ.

Lúc này bị một luồng Phật quang dẫn dắt, có thể trên người Ngọc Hành có vô số vết thương, vẻ mặt mệt mỏi, chỉ có đôi mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Phật quang lóe lên, Tam Giới hòa thượng đưa tay vỗ vào đầu vai Ngọc Hành, từng đợt kinh văn kỳ dị quanh quẩn bên tai Ngọc Hành khiến vẻ tức giận trên mặt Ngọc Hành dần biến mất, bình tĩnh lại, cuối cùng lại nặng nề ngủ say.

Triệu Khách đứng đằng xa thấy thế, cơ bắp trên mặt không khỏi giật giật mấy cái, thầm mắng: “Được lắm, bận rộn phí công một trận lại để tiểu tử này được lợi.”

Thì ra Tam Giới phát hiện sự căm giận ngút trời trong lòng Ngọc Hành, lại không tiếc hao phí sức lực lấy Đại bi kinh độ hóa oán khí trong lòng Ngọc Hành, trải qua việc này e rằng Ngọc Hành sẽ vì họa được phúc, thực lực còn có thể tăng vọt.

E rằng Ngọc Hành biết được còn phải cảm ơn hắn.

“A di đà Phật!”

Khuôn mặt Tam Giới hòa thượng từ bi, vẻ mặt lại đầy phức tạp nhìn thoáng qua Triệu Khách, sau đó một tay làm Phật lễ với Đại Tát Mãn, tay còn lại nhấc Ngọc Hành lên, bóng dáng hóa thành lưu tinh nhanh chóng rời đi.

Lúc này Triệu Khách cất bước đi đến bên cạnh Đại Tát Mãn, nhìn Đại Tát Mãn ôm hồ lô rượu nằm trên mặt đất uống rượu, dáng vẻ như hồn nhiên không thèm để ý việc xảy ra trước đó.

Bình Luận (0)
Comment