Triệu Khách dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, cũng không quan tâm trên mặt đất có tro bụi hay không lại lấy ra một cái tẩu từ trong sách tem, vừa nhét thuốc lá sợi vừa dò hỏi: “Lòng dạ của ngài thật lớn, cũng không sợ hắn dẫn ta đi thật.”
Đối với câu trêu chọc của Triệu Khách, Đại Tát Mãn cũng không nâng mí mắt lên, lắc đầu tự tin cười nói: “Không đâu!”
“Nói vậy ngài có thể ngăn cản hắn?”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, tiếp tục vặn hỏi.
“Không ngăn được!”
Đại Tát Mãn đang nói thật, dựa vào tổ cốt trên tay hắn ta có thể đè ép thực lực của Tam Giới hòa thượng một chút.
Nhưng sau khi Phật lực của Tam Giới hòa thượng tăng vọt, Đại Tát Mãn đã biết mình không phải đối thủ của tên này.
Triệu Khách hỏi thăm việc vừa xảy ra, nhưng đối với điều này Đại Tát Mãn chỉ nhướn mày, qua một lúc lâu sau mới cười lạnh nói: “Bắt chước thứ của người khác thì có gì hay để nói, kế thừa y bát của tiền nhân, dù hắn có thể một bước lên trời nhưng cuối cùng không hề viên mãn.”
Thì ra vào thời khắc mấu chốt, Tam Giới cân nhắc một chút đã hợp làm một thể với viên Phật cốt xá lợi do Đại Giác để lại.
Hai đời khổ tu cuối cùng lấy được thiện quả, thành tựu Phật thể cường đại của Tam Giới hòa thượng.
Nhưng cũng như Đại Tát Mãn đã nói, cuối cùng cách làm này cũng không viên mãn vì còn thiếu một vòng, đừng xem thường vòng này, nó như một lỗ hổng không đáng chú ý trên chiếc ly đế cao Swarovski.
Dù lỗ hổng này bị dáng chén hoàn mỹ và pha lê trong suốt hoàn mỹ che giấu, nhưng lỗ hổng này sẽ giống như vết sẹo không vung đi được, khiến tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này trở nên không đáng một đồng.
Tam Giới cũng vì vấn đề này, lúc trước hắn ta rất quyết đoán lại lộ ra vẻ mặt bối rối, đây là một sai lầm không thể cứu vãn.
Triệu Khách nghe đến đó không nhịn được phun ra một vòng khói từ trong miệng: “Nhưng ngươi không thể bảo đảm tên này có thể làm thịt ta hay không.”
Trước lúc này Đại Tát Mãn đã vỗ đùi đảm bảo với hắn, tuyệt đối sẽ bảo vệ hắn an toàn.
Đại Tát Mãn nghe vậy lại nở nụ cười bí ẩn, ánh mắt nhìn thoáng qua bắp đùi của Triệu Khách như đang đợi sự biểu hiện của Triệu Khách.
Triệu Khách rất rõ lão gia hỏa Đại Tát Mãn này muốn làm gì, híp mắt lại, khuôn mặt cũng đen hơn ba phần.
Nếu không phải thực lực của Đại Tát Mãn quá mạnh, Triệu Khách cũng có suy nghĩ đánh với lão gia hỏa này một trận.
So sánh với Thuỷ Lộc và gốc cây già, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy có nhiều lão đầu cũng không phải chuyện gì tốt.
Triệu Khách khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: “10 giây.”
Thật ra hắn cũng rất tò mò, Đại Tát Mãn dựa vào cái gì dám bảo đảm sự an toàn của hắn.
Đại Tát Mãn lắc đầu, kiên trì nói: “Một nén nhang!”
“30 giây, không được thì thôi!” Triệu Khách hung dữ đặt tẩu thuốc ở bên miệng hút một hơi thật sâu.
Thấy thế, ánh mắt Đại Tát Mãn sáng ngời vặn hỏi: “Có thể…”
Không đợi Đại Tát Mãn nói xong, Triệu Khách lập tức rít gào bổ sung: “Chỉ có thể nhìn!”
Mặc dù Đại Tát Mãn cũng không hài lòng với đáp án này như đã đủ, hắn cười hỏi Triệu Khách: “Sở dĩ Phật vĩ đại, là vì cái gì??”
“???”
Triệu Khách khẽ giật mình, không biết vì sao lúc này Đại Tát Mãn đột nhiên hỏi vấn đề này?
Hy sinh!
Biểu cảm trên mặt Triệu Khách lập tức cứng đờ, một lát sau một phát nhào vào trên người Đại Tát Mãn, hai tay bóp cổ lão già này lắc lư thật mạnh, hét to: “Ai cho ngươi can đảm, Lương Tĩnh Như sao??”
“Lương Tĩnh Như là ai?”
Bàn tay bẩn thỉu của Đại Tát Mãn như móng gà ôm lấy khuôn mặt Triệu Khách, đẩy Triệu Khách ra khỏi người mình, ba chữ Lương Tĩnh Như này khiến hắn ta suy nghĩ hai giây, không biết nữ nhân này là ai? Vì sao có thể cho người ta can đảm?
Triệu Khách cắt ngang suy nghĩ của Đại Tát Mãn: “Lão gia hỏa Tam Giới này còn chưa hết lòng gian với ta, nếu vừa rồi hắn muốn giết ta, hiện tại ta đã là một xác chết!”
Tuy tiếng kháng nghị của Triệu Khách rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng cũng không thật sự cảm thấy nóng giận vì thế.
Lúc Đại Tát Mãn nói ra hai chữ này, Triệu Khách đã hiểu rốt cuộc Đại Tát Mãn có ý gì.
Mặc kệ giáo phái gì, hy sinh, cuối cùng sẽ được tuyên dương là vĩ đại.
Cũng như Bàn Cổ trong thần thoại Trung Hoa, còn có Jesus trong văn minh phương tây, hoặc là Thích Già Ma Ni cắt thịt nuôi chim ưng đủ loại.
Chỉ cần ngươi nhìn kỹ một chút sẽ không khó phát hiện, cụm từ hy sinh này chiến tỉ lệ cực lớn trong tất cả giáo phái trung đô.
Phật giáo thường nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Câu nói này đã sớm trở thành một loại tín ngưỡng, hoặc bản thân điều này đã là một loại Phật tính.
Vào khoảnh khắc Tam Giới hòa thượng đột phá, đây đã là kết quả không thể tránh khỏi, Phật tính khiến hắn ta lựa chọn cách xấu nhất để đột phát, tất nhiên cũng khiến hắn ta lựa chọn cứu người chứ không phải giết người.
Đại Tát Mãn hiểu rất rõ điểm này, chính vì lão gia hỏa Đại Tát Mãn này nhìn rõ ràng mới lựa chọn dừng tay, đẩy vấn đề khó cho Tam Giới lựa chọn.
Nếu hắn ta lựa chọn cứu người, Đại Tát Mãn sẽ không quấy nhiễu hắn ta.
Nhưng hắn ta lựa chọn giết người, tuy Đại Tát Mãn không có sức ngăn cản, lại sẽ đánh chết Ngọc Hành còn đang giãy giụa ở trong biển lửa đầu tiên.