Đúng là như thế, vừa rồi Hắc Mã giáo chủ nóng lòng bất chấp nguy hiểm giết ra người, cũng là dựng nên tấm gương ủng hộ lòng tin cho đám đệ tử môn hạ này.
Một kích thành công, tất nhiên Hắc Mã giáo chủ không chịu ở lại.
Nhưng lại đưa tay ra một phát nắm lấy áo cà sa trên xác của Bạch Mi lão tăng, hắn ta đã sớm nhận ra cái áo cà sa này là một món bảo vật Phật môn, bên trên có bảy viên bảo châu to bằng trứng ngỗng, mỗi một viên đều có giá trị liên thành.
Khoác lên người càng là thủy hỏa bất xâm, đao kiếm tầm thường khó làm bị thương.
Nếu không phải Trảm mã đao của mình là bảo đao do tổ sư gia truyền thừa, e rằng cũng khó giết được con lừa trọc này.
“Tặc tử!”
Một đám tăng nhân vốn đi theo Bạch Mi lão tăng thấy thế không khỏi trợn mắt nghiến răng, lại kiêng dè thực lực của Hắc Mã giáo chủ không dám tiến lên.
Thấy thế, Hắc Mã giáo chũ đưa tay vuốt hàm râu cằm thô to của mình một vòng, nhếch miệng cười một tiếng, cuộn lại áo cà sa muốn rời đi.
Nhưng Hắc Mã giáo chủ vừa quay người lại, đã nghe bên tai vang lên một tiếng niệm Phật.
“A di đà Phật…”
Phật hiệu từ bi như đại đạo luân lan ra cả chân trời, tiếng niệm Phật này như chuông lớn, bốn chữ không ngừng quanh quẩn trong thiên địa như sóng thần ngập trời, to lớn mà chính khí, từ bi mà trang nghiêm.
Trong chốc lát vô số hung binh lệ mã quay xung quanh Hắc Mã giáo chủ hóa thành bọt nước, tan thành mây khói trong một cơn gió mát, dường như chưa từng xuất hiện.
“Ai!”
Sắc mặt Hắc Mã giáo chủ đen như sắt, hàm răng nghiến chặt, một đôi mắt trợn to như chuông đồng liếc nhìn xung quanh.
Dưới bốn chữ này, cảm giác áp lực lớn lao khiến hắn ta như gặp kẻ địch mạnh.
“A di đà Phật…”
Biển mây trên bầu trời vỡ ra, để lộ ra một tia sáng vàng rực như chiếu xuống từ bậc thương đi đến thiên đường.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chỉ thấy một tên tăng nhân áo trắng nón đen, mặc áo cà sa màu đỏ tươi đẹp, cầm tích trượng trong tay cất bước đi tới.
Từng bước đi tới sinh ra từng đóa gót sen, đây tuyệt đối không phải ảo tưởng, thậm chí mọi người đứng đằng xa có thể nghe được mùi hương ngọt ngào khi liên hoa nở rộ.
Tiên tử quay xung quanh cầm đủ loại nhạc cụ trong tay, trình diễn thần khúc từ trên trời rất dễ nghe, du dương êm tai, khắp nơi trong trời đất đều là loại thánh âm.
Trong chốc lát toàn bộ thế giới đều như yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn bóng dáng trên bầu trời, trong lòng lại tràn đầy cảm giác yên tĩnh.
“Ôi!!”
Đại Tát Mãn đứng ở phía trên cứ điểm đằng xa nhìn cảnh này, trên mặt xuất hiện vài phần mất mát thở dài.
Thời đại này là một thời đại rất thiếu thốn, cũng là một thời đại tràn ngập khái niệm đẳng cấp.
Mông Cổ dùng thiết kỵ và đồ đao, chà đạp từng đế quốc tự xưng là có nền văn minh sáng chói ở dưới chân.
Dùng chiến mã của bọn họ đạp ra thành môn không thể phá vỡ, dùng đồ đao xé mở lớp áo ngoài hoa lệ của văn minh.
Sau đó cũng giống như đám côn đồ bắt đầu thể hiện ra sự hung ác của mình, vì vậy đây cũng là một thời đại hỏng bét.
Nhưng không thể phủ nhận dưới rất nhiều cảnh ngộ tồi tệ, đây cũng là thời đại một tông giáo văn minh cùng nổi lên trăm nhà đua tiếng.
Ở trong một thời đại này, trong lòng Đại Tát Mãn đầy đắng chát.
Đơn giản là vị tăng nhân tuổi trẻ áo trắng nón đen trước mặt, lại là Cát Mã Bạt Hi giáo chủ đời thứ hai Bạch giáo.
Danh xưng thế tôn Phật môn, vượt xa tất cả, có đại phách lực đại trí tuệ, càng là người hàng đầu Phật môn đương thời.
Hắn ta quá chói mắt, dù là thực lực hay lý giải với Phật Đạo, đều khiến hắn ta đứng ở đỉnh phong trong đông đảo giáo phái.
Cho dù là Đại Tát Mãn, trong lòng cũng chỉ có thể bày tỏ sự bất đắc dĩ, nếu lúc này mình còn có thể trẻ hơn chút, có lẽ còn có tâm trạng phân cao thấp với hắn ta.
Nhưng mình quá già, năm tháng đã san bằng góc nhọn của hắn ta, cũng đánh gãy lòng dạ của hắn ta, càng mất đi vốn liếng quyết tranh hơn thua.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại Tát Mãn không khỏi liếc nhìn về phía Triệu Khách.
Triệu Khách nào biết được suy nghĩ trong lòng Đại Tát Mãn, bị ánh mắt quỷ dị của Đại Tát Mãn nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy khó hiểu, đồng thời không nhịn được siết chặt bắp đùi của mình, đề phòng lão già này đột nhiên đánh lén.
Đồng thời ánh mắt Triệu Khách cũng nhìn chằm chằm đằng xa, không có cách nào, động tĩnh khi Cát Mã Bạt Hi ra sân quá lớn, đến mức Triệu Khách không chú ý hắn ta cũng không được.
Trong đầu nhớ lại lời kể của Thuỷ Lộc, tên này cũng là người chuyển thế đời thứ nhất của Tạng truyền Phật giáo.
Mặc dù là đời thứ hai Bạch giáo nhưng ở trên người hắn ta lại đạt được sự xác nhận chuyển thế, từ đó mở ra truyền thừa Phật sống hắc mạo.
Nói một cách khác, thật ra địa vị của tên này không thua gì Đạo gia Cát Huyền, Trương Đạo Lăng cũng là ngưu nhân.
Đây là chỉ nói về địa vị.
Nhìn thực lực mà tên này đang thể hiện ra kinh hãi thế tục như thế, e rằng Khâu Xử Cơ cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Có một vị lão đại Phật môn tọa trấn thế này, thực lực của Phật môn lại đạt đến đỉnh phong trong lịch sử.