Trong lòng Triệu Khách khó tránh khỏi hơi lo lắng.
“Đi!”
Hắc Mã giáo chủ thấy thế quyết đoán quay người rời đi, nhưng cũng không phải đi về phía đông đảo đệ tử phía dưới, mà là quyết đoán chạy trốn về phía tây, nhìn dáng vẻ của hắn ta hình như định thoát khỏi mảnh sơn cốc này, từ bỏ lần tranh đấu Phật Đạo này.
Hành động này khiến các đệ tử vừa hò hét trợ uy cho hắn ta không khỏi nhìn nhau, sĩ khí lập tức suy bại đến cực điểm.
Thậm chí có người trợn mắt há hốc mồm với hành động của Hắc Mã giáo chủ, càng cảm thấy tức giận và trơ trẽn.
“Thằng nhãi ranh nhà ngươi!”
Giáo chủ một tiểu giáo ngón tay run rẩy chỉ Hắc Mã giáo chủ giận mắng nhưng Hắc Mã giáo chủ lại không quan tâm, tuy cuồng vọng thị sát nhưng cũng không có nghĩa hắn ta là kẻ ngốc.
Ngược lại có thể trở thành tổ sư một giáo, sự quyết đoán và cơ trí của Hắc Mã giáo chủ tuyệt đối không phải bình thường.
Đợi đến khi thấy Cát Mã Bạt Hi xuất hiện, Hắc Mã giáo chủ không quan tâm được nhiều như vậy, cho dù biết rõ lúc này mình nhanh chóng trốn đi sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt cho các đệ tử phía dưới, nhưng Hắc Mã giáo chủ tình nguyện cắt đuôi cầu sinh, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, không muốn phải đối mặt với Cát Mã Bạt Hi.
Giáo nghĩa của Hắc Mã giáo bọn họ là việc chiếm lợi nổi tiếng ta đến, chuyện có hại ngươi đi.
Dù sao áo cà sa trên tay đã coi như thứ có giá trị, còn mấy đệ tử môn hạ kia chết thì cứ chết, trở về bắt thêm vài người là được.
Tốc độ của Hắc Mã giáo chủ cực nhanh, bóng dáng như hồng nhạn rơi xuống đất, bóng dáng lại vọt lên một lần nữa, trong chớp mắt người đã chạy ra vài trăm mét.
Lúc đám người lấy lại tinh thần, người đã chạy mất dạng.
Không nói những điều khác chỉ nói về phần khinh công này, Hắc Mã giáo chủ không đi làm hái hoa tặc thật sự là tổn thất lớn của một giới hái hoa.
Nhưng đối với việc Hắc Mã giáo chủ rời đi, Cát Mã Bạt Hi căn bản không có ý muốn đi cưỡng ép cản trở, chỉ tay nắm liên hoa vồ vào không khí.
“Các hạ muốn đi lại không nên lấy áo cà sa đi, nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng, hôm nay ngươi giết Bạch Mi hòa thượng, ngày mai sẽ có người muốn giết, nhân quả tuần hoàn cuối cùng không chống lại được mệnh số!”
Khuôn mặt Cát Mã Bạt Hi từ bi, đôi mắt kia trong veo không tỳ vết như đã thấm nhuần nhân quả.
Lúc này, mọi người ngạc nhiên phát hiện, Hắc Mã giáo chủ vừa bỏ chạy lại xuất hiện trong lòng bàn tay Cát Mã Bạt Hi.
“Chưởng trung Phật quốc!”
Lần này một đám cao tăng sau lưng không khỏi phát ra tiếng thán phục.
Cùng là Phật quang trong lòng bàn tay, Bạch Mi lão tăng cần mấy vị trưởng lão trợ giúp, Cát Mã Bạt Hi không chỉ không cần, sự kỳ diệu trong đó cũng vượt xa Bạch Mi lão tăng.
So sánh cả hai không khỏi khiến người ta nghi ngờ, Bạch Mi lão tăng thi triển Phật quang trong lòng bàn tay là giả.
Hắc Mã giáo chủ trong lòng bàn tay một đường chạy về phía tây, nhanh chóng thoát khỏi rừng núi, sau khi xuyên qua ranh giới do trọng binh Nguyên triều trấn giữ coi như hoàn toàn rời khỏi vùng nay.
Từ đó Hắc Mã giáo chủ sẽ rời khỏi lần tranh đấu Phật Đạo này.
Cát Mã Bạt Hi thấy việc này chỉ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng kích thích, chỉ thấy thời gian Chưởng trung Phật quốc của Cát Mã Bạt Hi tăng nhanh hơn mười năm.
Chỉ trong nháy mắt Hắc Mã giáo chủ như đã trải qua mười năm.
Sau khi hắn ta rời khỏi cũng không tiến về sào huyệt, mà bỏ qua Tây Vực không yên ổn, ngược lại dự định tiến về Trung Nguyên.
Dựa vào tài phú mà mình cướp bóc được đặt mua sản nghiệp, lắc mình biến thành phú hộ ở nơi thái bình, còn cưới hai lão bà, sinh ra một hài tử.
Trong chốc lát hình ảnh gia đình viên mãn, hạnh phúc an khang khiến rất nhiều người than thở.
Ai có thể ngờ một Hắc Mã giáo chủ giết người như ngóe, lúc ôm đứa trẻ sơ sinh kia lại an khang hiền hòa như thế.
Ai có thể ngờ vị kiêu hùng dã tâm bừng bừng này lại sẽ yên tâm vui vẻ làm phú hộ, yên tâm sống cả cuộc đời.
Ngay lúc mọi người thấy ngạc nhiên, thời gian trong lòng bàn tay của Cát Mã Bạt Hi lại tăng tốc.
Trong giây lát hài tử của Hắc Mã giáo chủ đã lớn lên trở thành một thiếu niên lang, anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, quan trọng hơn là rất tốt bụng.
Hắc Mã giáo chủ lại đã cao tuổi, mái tóc bạc trắng tuổi già sức yếu.
Cũng vào một năm này, Trung Nguyên gặp thiên tai.
Nhi tử của Hắc Mã giáo chủ không để ý đến sự phản đối trong nhà lấy lương thực tích trữ ra cứu trợ thiên tai.
Sử dụng hết lương thực lại dùng tiền đi mua lương phát cháo, vì thế sau khi hai phụ tử ầm ĩ một trận, cuối cùng không cãi lại hài tử đã lấy chiếc áo cà sa kia ra.
Hai phụ tử đi vào hiệu cầm đồ, ở trước mặt chưởng quỹ dùng sáu viên bảo thạch đổi lấy tiền thuế tiếp tục giúp đỡ nạn dân.
Nhưng còn lại một viên bảo thạch bị Hắc Mã giáo chủ giấu đi, mặc cho hài tử nói thế nào cũng không chịu lấy ra cầm cố.
Khó khăn lắm mới vượt qua tai kiếp, lại không ngờ trong một đêm có một đám mã tặc giết vào nhà.
Hắc Mã giáo chủ muốn phản kháng, nhưng cuối cùng tuổi già sức yếu không còn dũng khí năm đó.