“Nhân quả luận!”
Ở nơi xa, Triệu Khách không khỏi chìm vào trầm tư.
Nói về nhân quả, đây không phải độc quyền của Phật môn, Đạo gia cũng có cách nói về nhân quả giống thế.
Thậm chí giới khoa học trong hiện thực cũng thừa nhận nhân quả luận.
Trong một số truyền hình điện ảnh khoa học viễn tưởng, thậm chí nhân quả luận đã trở thành một loại vũ khí được thiết lập ra để sử dụng, đủ để thấy được sự cường đại của lý luận này.
Còn bây giờ, Cát Mã Bạt Hi đã dung hòa nhân quả vào học thuyết của mình, một quan điểm lại biến thành vũ khí nhân quả luận.
Loại thủ đoạn này có cách làm khác với Thập thế luân hồi của Tam Giới hòa thượng nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, trong đó có thêm nhân quả luận, sớm định ra nhân quả khiến người ta không có chỗ để trốn, không có nơi để đi.
Tin tưởng đây cũng là lý do vì sao lúc Hắc Mã giáo chủ rời khỏi Chưởng trung Phật quốc, lại tự lựa chọn xuất gia làm tăng.
Đơn giản là trong nhân quả bị định ra cho hắn ta, dù như thế nào cũng không thể thoát được vòng tuần hoàn này.
Chỉ có thuận theo nhân quả xuất gia, mới có thể coi như thật sự kết thúc.
Cũng như trận đại chiến trước mắt, chẳng thà nói là quyết đấu giữa giáo nghĩa.
Thực lực đã trở thành thứ yếu, đối với tính hoàn chỉnh và tính nhận biết của giảo nghĩa nhà mình mới là suy tính lớn nhất.
Cát Mã Bạt Hi tay nắm niêm hoa đặt ở trước ngực, sau khi độ hóa Hắc Mã giáo chủ lại từng bước hạ xuống, không hề kiên dè đi về phía một đám giáo chủ, trưởng lão.
Mọi người nhìn nhau, có thể nhận ra trên mặt giáo chủ và trưởng lão những giáo phái này đều đầy căng thẳng.
Vị hồng y đại chủ giáo của giáo đình nào đó đặt bàn tay đeo giới chỉ bảo thạch ở sau lưng, không ngừng nắn bóp.
Sắc mặt giáo chủ Vu Độc giáo đỏ thầm, mỗi một sợi lông tóc trên người đều không khỏi cứng đờ.
Mấy vị giáo chủ bên kia cũng nhìn nhau, trước đó bọn họ còn chửi mắng Hắc Mã giáo chủ tiểu nhân vô sỉ, lúc này nhìn Cát Mã Bạt Hi từng bước một đi tới, cảm giác áp lực lớn lao khiến cho tinh thần của đám người căng cứng, miệng đắng lưỡi khô.
Dường như người đi tới không phải một người, mà là một tôn Phật.
“Các hạ, cần gì hùng hổ dọa người như thế!”
Cuối cùng giáo chủ Vu Độc giáo không nhịn được hô lên, hắn ta không muốn Cát Mã Bạt Hi tiếp tục tiến lên, sợ mình không chịu được cảm giác áp lực trên người Cát Mã Bạt Hi lại quay người bỏ chạy giống Hắc Mã giáo chủ.
Loại đại giáo Tây Vực như Vu Độc giáo còn như vậy, có thể nghĩ đến những giáo phái khác thế nào.
Cho dù là hồng ý đại chủ giáo của giáo đình nào đó, lúc này cũng không nhịn được đặt tay ở trên thập tự giá, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Cát Mã Bạt Hi.
Thấy thế, Cát Mã Bạt Hi dừng bước chân, đứng cách đám người mười trượng chắp tay trước ngực nói: “A di đà Phật, điều bần tăng cần chỉ là một số lương thảo, một số đồ chống gió lạnh.”
Lúc đang nói chuyện, trên khuôn mặt Cát Mã Bạt Hi nở nụ cười như gió ấm trong ngày xuân, khiến lòng người thấy ấm áp không có chút địch ý nào, càng không giống dáng vẻ của một người muốn tấn công.
Ngược lại giống một tăng nhân hóa duyên bình thường.
Nhưng không ai dám quên trước lúc này Cát Mã Bạt Hi đã tiện tay độ hóa Hắc Mã giáo chủ thành tăng.
“Ha ha, nói thật dễ nghe, Phật môn các ngươi cầm lương thảo tư nguyên, có phải bước tiếp theo sẽ chiếm đoạt toàn bộ của chúng ta, thà rằng như vậy…”
Người nói chuyện là một vị trưởng lão Vu Độc giáo, lần này Vu Độc giáo đắc tội Tông Nhân phủ, được sắp xếp vị trí không vừa ý lắm, chính là tuyến đầu tiên trong xung đột Phật môn lần này.
Đã có một vài vị đệ tử bị độ hóa trở thành khôi lỗi của Phật môn.
Nếu không phải thật sự không đánh lại Cát Mã Bạt Hi, e rằng vị trưởng lão này đã sớm muốn so sánh hơn thua, đánh nhau chết sống với Cát Mã Bạt Hi.
Nhưng tên này là kẻ hung hãn, trong lòng biết mình không phải đối thủ của Cát Mã Bạt Hi lại không sợ chút nào, để đệ tử môn hạ giơ bó đuốc lên, cười lạnh nói: “Tuy chúng ta không phải đối thủ Phật môn, nhưng nếu Phật môn muốn cứng rắn cướp đoạt, mọi người dứt khoát ngọc đá cùng vỡ.”
“Không sai, ngọc đá cùng vỡ, xem Phật môn các ngươi chống đỡ thế nào.”
Có người cười lạnh nói, dường như được vị trưởng lão Vu Độc giáo này nhắc nhở lại nhao nhao truyền tin xuống, một khi Phật môn tiếp tục tới gần sẽ lập tức châm lửa toàn bộ lương thực dự trữ.
“Chư vị thí chủ đã hiểu lầm rồi, hôm nay tiểu tăng đến đây chỉ vì đến hóa duyên, cũng không có ác ý.”
Ánh mắt Cát Mã Bạt Hi yên tĩnh lại lùi một bước, khiến sắc mặt mọi người dịu đi nhiều.
“Hiểu lầm? Hắc Mã giáo chủ cũng là hiểu lầm?”
Có người chỉ bóng dáng Hắc Mã giáo chủ mở miệng vặn hỏi.
Cát Mã Bạt Hi gật đầu: “Vị Hắc Mã giáo chủ này có thể cắt đứt hồng trần, hiểu rõ nhân quả tuần hoàn, đây là chuyện tốt đại triệt đại ngộ của hắn, về phần chư vị thí chủ, bần tăng có thể đảm bảo Phật môn cũng không có lòng hãm hại, chỉ tranh đấu giáo nghĩa với chư vị.”
“Vậy cưỡng ép độ hóa đệ tử của chúng ta thì sao?” Một vị giáo chủ hỏi.