Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2374 - Chương 2374 - Ngươi Đánh Không Lại Ta

Chương 2374 - Ngươi đánh không lại ta
Chương 2374 - Ngươi đánh không lại ta

Ánh mắt bi thiết nhìn chằm chằm khu rừng sâu trước mặt: “Trước đây không lâu ta tìm được ma thai của ngươi ở trong cấm địa, chỉ là ma thai đã vỡ, ta không biết là ai làm, chỉ có thể chôn cất lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhập thổ vi an, không ngờ ngươi lại còn sống.”

“Cấm địa? Ma thai?”

Ngọc Hành không nói gì, chỉ là những từ ngữ này xoay quanh trong đầu lại không hiểu rõ chân tướng.

Tam Giới nói xong câu này, xung quanh lại chìm vào trong sự im lặng quỷ dị, qua rất lâu dường như đối phương không có ý trả lời Tam Giới.

Thấy thế, Tam Giới tiếp tục nói: “Năm đó ngươi và ta vừa gặp, trong lòng ngươi mang côn bằng, cười ta chỉ biết giữ gìn ba tấc đất, Đại Giác chỉ trách ngươi và ta tranh chấp quá nhiều, nhưng chưa từng nghĩ đến chúng ta chỉ nói chuyện lý thú về một đám kiến trên đất.”

Giọng Tam Giới đầy sức cuốn hút, có thể tưởng tượng hình ảnh hai hài tử ngồi xổm ở trong góc chỉ tổ kiến trên mặt đất, thảo luận về việc lũ lụt dâng lên, những con kiến này nên làm cái gì.

Khi đó mình chủ trương xây tổ đào sâu, có lẽ có thể tự vệ trong hồng thủy.

Thiếu niên trước mắt gần như không khác mình chút nào lại cười mình không biết biến báo, đổi lại là hắn ta sẽ hóa thành phi điểu giương cánh mà đi, thì sợ gì hồng thủy.

Thiên niên khăng khăng thế gian có một loại kiến có cánh, chỉ là mình không tin.

Cho đến rất nhiều năm sau mình ngẫu nhiên gặp được một loại kiến mọc cánh, nó toàn thân trắng như tuyết, mọc ra hai cánh, được người ta gọi là kiến bay.

“Có lẽ, ngay từ đầu là ta sai, mặc dù quá khứ sai lại giống như một bộ phận nhân sinh, không sai sao biết rõ cái gì là chính xác.”

Tam Giới nói tới chỗ này không khỏi thở dài, khuôn mặt đầy vẻ ảo não.

Trong rừng cây, người thần bí đã lâu không mở miệng, lúc này cuối cùng đã hừ lạnh nói: “A, nếu Đại Giác có một nửa sự thông minh của ngươi, hắn sẽ không phải chết.”

Lúc đang nói chuyện chỉ thấy một tiểu tăng tuổi trẻ cất bước đi ra từ trong rừng sâu, từng bước một đi đến trước mặt Tam Giới, hoàn toàn làm như không thấy Ngọc Hành bên cạnh.

Không! Hoặc phải nói thấy được lại không quan tâm.

Giống như ngươi thấy bên chân một người bạn có một con kiến, cũng không coi con kiến này ra gì.

Thế giới trước mắt như lập tức biến thành một mảnh đen trắng, ngay cả trong không khí cũng tràn đầy khí tức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, đôi mắt không tự chủ được né tránh bước chân của tiểu tăng này.

Một loại trực giác mãnh liệt nói cho hắn ta biết, không nên nhìn, không nên nhìn, nhìn sẽ chết!

Cuối cùng vẫn đến, ánh mắt Tam Giới nhìn chằm chằm tiểu tăng thở dài trong lòng, giọng điệu thương lượng nói: “Có thể để ngày khác.”

“Ngày khác!”

Tiểu tăng nhếch khóe miệng, trên mặt nở nụ cười nghiền ngầm hỏi ngược lại: “Đổi lại năm đó nói ra câu này, ngươi cảm thấy Đại Giác sẽ đồng ý sao??”

Tam Giới lắc đầu, hắn ta biết năm đó Đại Giác là một người quyết đoán thế nào.

Hoặc phải nói, tiểu tăng trước mắt là Đại Giác năm đó, cả hai cũng không có gì khác nhau.

Thấy Tam Giới không cãi lại được, đôi mắt đỏ hồng của tiểu tăng đầy vui sướng, đã nhiều năm như vậy, dường như hắn ta đã chờ một ngày này rất lâu: “Tất cả đều là định số!”

Tam Giới im lặng không nói gì, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Ngọc Hành đã cứng đờ: “Ngọc Hành! Nơi này không có chuyện của ngươi, rời đi đi.”

Ngọc Hành không phải đứa ngốc, tăng nhân trẻ tuổi này chắc chắn không bình thường, dường như nơi này ẩn giấu một bí mật cực lớn.

Nhưng những bí mật này cũng không phải thứ mà hắn ta đủ khả năng chạm vào, thậm chí tiếp tục ở lại, có lẽ hắn ta không thấy được mặt trời ngày mai.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Hành đã quyết định ý tưởng, cẩn thận đưa mắt nhìn thoáng qua tiểu tăng, hắn ta không dám nhìn thẳng vào tiểu tăng mà đưa mắt nhìn trước ngực tiểu tăng, mơ hồ có thể nhìn thấy vị trí cằm như đang chờ đợi đối phương trả lời.

“A? Ngươi còn chưa đi??”

Dường như lúc này tiểu tăng mới chú ý đến Ngọc Hành đứng bên cạnh không nhúc nhích, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nhắc đến một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Thấy thế, khóe miệng Ngọc Hành không tự chủ được giật giật mấy cái, nhanh chóng cúi đầu xoay người cất bước đi ra ngoài bìa rừng.

Quá trình này, dù là tiểu tăng vẻ mặt tà khí hay những tăng nhân trông như gỗ, đánh mất thần chí xung quanh lại không có dáng vẻ muốn quấy nhiễu Ngọc Hành.

Chỉ là từng đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Ngọc Hành, từng bước một đi rất vững vàng, cho đến khi…

“Hắt xì…” Trong tiếng hắt xì vang dội của tiểu tăng, Ngọc Hành thay đổi sắc mặt như con thỏ nhỏ bị sợ hãi, vèo một tiếng người đã trốn không thấy bóng dáng.

“Hắc hắc, trốn đi, trốn đi…”

Nhìn bóng dáng Ngọc Hành bỏ trốn, nụ cười trên mặt tiểu tăng có tà khí dày đặc không diễn tả được, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Ngọc Hành trốn đi đầy vẻ chờ mong và hưng phấn.

Sau khi ánh mắt của mình hoàn toàn không thể đuổi theo bóng lưng của Ngọc Hành, tiểu tăng mới dần chuyển tầm mắt về phía Tam Giới: “Ngươi tự phối hợp hay để ta ra tay, trong lòng ngươi nên hiểu chính ngươi làm ngược trình tự, người thắng cuối cùng trong trận đọ sức này là ta!”

Cái gọi là Tam thế Phật pháp tương ứng với câu chuyện tam thế, quá khứ ma, hiện tại người, tương lai Phật.

Bình Luận (0)
Comment