Hồng y chủ giáo: “Chủ công nhân từ, siêu nhiên, bình đẳng, chính nghĩa sáng tạo ra tất cả thế giới.”
“Nếu các hạ là người nhân từ, tại sao phải dùng hồng thủy đi trừng phạt thế nhân? Chỉ vì bọn họ làm nhiều việc ác?”
Hồng y chủ giáo gật đầu thật mạnh, đang muốn nói chuyện lại bị Cát Mã Bạt Hi lạnh lùng vặn hỏi: “Phật môn Địa Tàng Vương Bồ Tát phát hạ đại nguyện, địa ngục bất không thề không thành Phật. Ngã Phật chủ nguyện cắt thịt nuôi chim ưng, chỉ vì công chính và nhân ái. Quan Thế Âm Bồ Tát giải đáp nghi ngờ từ bi độ thế vì thế nhân, các hạ đã là người không gì không làm được, vì sao những điều này lại không làm được?”
Sau khi vẻ mặt hồng y đại chủ giáo hơi mờ mịt, kiên định nói: “Chủ công phái Noah chế tạo thuyền cứu thế, vì mở ra sinh cơ cho người còn có lương tri, vì…”
Còn chưa thể nói hết câu này đã nghe Cát Mã Bạt Hi tiếp tục đặt câu hỏi, diệu ngữ liên tiếp hoàn toàn không cho hồng y chủ giáo cơ hội tỉnh táo suy tính.
“Mặc dù thuyền cứu thế rất lớn nhưng cuối cùng vẫn đầy, ngươi đã nói tất cả mọi người bình đẳng, lại hỏi động vật phi cầm tẩu thú, con kiến côn trùng có tội gì, vì sao phải thê tử ly tán, nhà tan tộc vong.”
Ở đằng xa, lúc Triệu Khách thông qua phân thân thấy cảnh này lại lơ đãng nở nụ cười, sở dĩ trong lịch sử giáo đình rất cường đại cũng không phải vì giáo nghĩa, mà là vì Thập tự quân của bọn họ cường đại.
Nhưng hiện tại không còn Thập tự quân, tự đọc qua sẽ phát hiện so với nói là Thượng đế nhân từ, không bằng nói hắn ta cũng là một tên bạo quân vui giận thất thường, thậm chí còn không bằng Ngọc Hoàng đại đế trong Tây Du ký thực tế.
Hồng y đại chủ giáo: “…”
“Chủ công sáng tạo tất cả!” Hồng y đại chủ giáo tức hổn hển quát.
Cát Mã Bạt Hi: “Hắn càng giống một tên đồ tể, vì hắn giết nhiều người nhất.”
Hồng y đại chủ giáo: “Chủ công giáo hóa thế nhân.”
Cát Mã Bạt Hi: “Ta nghi ngờ hắn không biết chữ… Bởi vì kinh văn của các ngươi không phải do hắn viết!”
Hồng y đại chủ giáo: “Người đều đến từ Adam, cho nên con người đều bình đẳng, ngươi đến từ cùng một phụ thân.”
Cát Mã Bạt Hi chỉ vào quần áo của hồng y đại chủ giáo nói: “Nhưng các ngươi phân biệt tôn ti rất rõ ràng, ít nhất quần áo trên người ngươi đã nói rõ tất cả.”
“Ta… Ta muốn tịnh hóa sự dị đoan của các ngươi!” Hồng y đại chủ giáo đã bị chọc giận điên lên vung quyền trượng của mình lên.
Nhưng lúc hắn ta ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Cát Mã Bạt Hi toàn thân tỏa ra ánh sáng thần tính trước mặt, chỉ trong nháy mắt đã khiến hắn ta không cách nào động đậy.
Bên tai hắn ta quanh quẩn giọng nói của Cát Mã Bạt Hi: “Ngươi đánh không lại ta…”
Khi hồng y đại chủ giáo bị đánh thành đầu heo, chắc chắn trong lòng sẽ nhớ tới vấn đề tại sao bọn họ phải giảng đạo với hòa thượng trẻ tuổi này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là vị hồng y đại chủ giáo này phải tỉnh lại mới được.
Hắc Trác và Thiên Dụ ẩn nấp trong đám người yên lặng lắc đầu.
Hắc Trác nhìn hồng y đại chủ giáo đến nay còn chưa tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ: “Cũng may không gia nhập giáo đình của các ngươi, nếu không sẽ mất mặt quá mức.”
Hắc Trác nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cát Mã Bạt Hi, vẻ mặt phức tạp đến cực điểm.
Tên Cát Mã Bạt Hi này tràn đầy sắc thái truyền kỳ giống như trong lịch sử, thật sự cường đại không phải người.”
“Người đưa thư cao cấp, ừ, muốn giết chết hắn ít nhất phải có hai vị mới được!”
Hắc Trác yên lặng tính toán thực lực của Cát Mã Bạt Hi ở trong lòng, càng nghĩ trong lòng càng thấy ngạc nhiên.
Coi như hắn ta đã nhìn rõ, trong không gian bối cảnh của lần thi đấu tranh bá này, những người đưa thư thậm chí những người dự bị bọn họ đều là sự tồn tại của vai phụ, chỉ cần kẻ như Cát Mã Bạt Hi ở đây thì không ai có thể cướp đi vầng sáng nhân vật chính.
Lúc này Hắc Trác vô thức đưa mắt nhìn về phía Thiên Dụ bên cạnh, lông mày trên khuôn mặt gầy gò này vẫn luôn nhíu chặt lại, vẻ mặt tỏ ra khó xử khiến Hắc Trác cảm thấy khó chịu, lấy ra một quả chuối tiêu từ trong sách tem đưa cho Thiên Dụ.
“Ăn chút chuối tiêu đi!”
Thiên Dụ khẽ giật mình vẻ mặt nghi ngờ, không biết vì sao Hắc Trác lại muốn đưa cho mình một quả chuối tiêu, lại nghe Hắc Trác tiếp tục nói: “Ăn chuối tiêu nhiều chút có thể chữa bệnh táo bón của ngươi.”
Đối với lời trêu chọc của Hắc Trác, khóe miệng Thiên Dụ mất tự nhiên giật giật hai lần nhưng vẫn thuận tay nhận lấy quả chuối tiêu vàng tươi kia, bóc vỏ chuối ra từ từ cho vào trong miệng bắt đầu ăn.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, Hắc Trác không khỏi nghi ngờ lúc này mình nhét một khối bùn vào trong miệng Thiên Dụ, tên này cũng sẽ không có cảm giác gì ăn hết.
Rốt cuộc tên này đang suy nghĩ gì đấy??
Cuối cùng Hắc Trác không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Này, không phải tất cả đều phát triển theo mong muốn của ngươi sao, vì sao vẻ mặt của ngươi luôn như thế?”
Thiên Dụ không nói gì, vì có một số việc hắn ta nhất định không cách nào nói ra, đây là quy tắc.
Là tiên tri, hắn ta không thể diễn tả những thứ mà mình thấy được, dù là dùng chữ viết hay lời nói, thậm chí là ám chỉ quá rõ ràng.