Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2380 - Chương 2380 - Biến Cố (4)

Chương 2380 - Biến cố (4)
Chương 2380 - Biến cố (4)

Lần này Phật môn không có chuẩn bị gì, tăng nhân chỉ mang theo một cái bồ đoàn, thậm chí có vài tăng nhân còn không mang theo bồ đoàn.

Buổi đêm gió lạnh vù vù, trong núi rừng này càng là khí lạnh bức người.

Nhìn đống lửa trên đất là biết tối hôm qua những tăng nhân này trải qua cũng không tốt lắm, nhưng những dấu chân này đủ để chứng minh nơi này đã từng có người đóng giữ.

“Có lẽ đã xảy ra chuyện gì, gấp gáp khiến bọn họ không quan tâm việc đóng giữ trụ sở!” Có người thầm suy đoán.

Nhưng suy đoán này cũng không đứng vững, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải nên phái người đi báo tin trước tiên sao?

Ngay lúc một đoàn người Hắc Trác tiếp tục tìm kiếm manh mối có giá trị xung quanh trụ sở, một con quạ vung cánh bay qua đỉnh đầu bọn họ, lặng yên hạ xuống một ngọn cây.

Sau khi vung vẩy lông vũ rất nhẹ, chỉ thấy một vài giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống từ trên cánh.

Những giọt máu này cũng không phải đến từ trên người hắn, mà là sương mù trong không khí dần trở nên đậm đặc dính vào trên cánh của hắn, đến mức tích lũy thành giọt nước nặng trĩu, về phần tại sao lại đỏ như máu thì trong lòng Triệu Khách cũng rất hoang mang.

Lẽ ra, cho dù giết toàn bộ người Phật môn, máu của bọn họ cũng không thể biến toàn bộ sương mù thành màu đỏ.

Chắc có lực lượng nào đó đang can thiệp vào nơi này.

Trong lòng Triệu Khách suy đoán, đồng thời hơi hối hận không nên lựa chọn phân thân là phi cầm, loại hoàn cảnh này có ảnh hướng quá lớn với phi cầm, rất khó nhanh chóng phi hành trên không trung.

Nếu đổi lại là loại tẩu thú, có lẽ càng tốt hơn chút.

“Bên này!”

Trên tay Thiên Dụ xuất hiện thêm một cây gậy chống, ngay lúc buông cây gậy trên tay ra, gậy chống như bị một sợi dây thừng dẫn dắt vòng nguyên tại chỗ một vòng, gậy chống lấy độ nghiêng 70 độ chỉ về phía đông rừng cây.

Sau khi thuật xem bói của hắn ta bị ma ảnh mơ hồ kia phá mất, trong thời gian ngắn hắn ta không cách nào tiến hành xem bói.

Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn ta sử dụng năng lực của người đưa thư hệ xem bói.

Ví dụ như gậy chống tìm đường có thể chỉ rõ phương hướng cho hắn ta, giảm bớt khả năng mọi người đi đường phí công.

Năng lực này khiến đám người Tể Hứa không khỏi thầm hâm mộ.

Dù thực lực của người đưa thư hệ xem bói cũng không cường đại nhưng là kẻ phụ trợ cực tốt, nếu đổi lại là không gian khủng bố khác, một người đưa thư hệ xem bói có thể khiến đồng đội trở nên thoải mái hơn nhiều.

Điều này rất giống một người có được một đại não cường đại, những người khác không cần suy nghĩ chỉ cần làm theo sự chỉ huy của đại não là được.

Đương nhiên làm vậy điều tai hại duy nhất là ỷ lại đại não quá độ, khiến năng lực suy tính của bản thân càng ngày càng kém.

Nhìn Hắc Trác vẻ mặt mờ mịt, hồn nhiên chưa tiến vào trạng thái là biết.

Có Thiên Dụ chỉ đường mọi người tránh được khả năng đi đường uống phí, không hề mê mang tìm kiếm nghiên cứu, sau khi một đoàn người đi vào rừng cây, phân thân của Triệu Khách cũng đi theo.

Nhưng vì không muốn đám người Tề Lượng phát hiện, Triệu Khách cũng không theo quá sát mà không nhanh không chậm vung quanh, bay từ chạc cây này đến một chạc cây khác, đôi cánh trĩu nặng khiến hắn không thể không di chuyển một khoảng rồi dừng lại, vung vẩy hết hơi nước trên cánh.

Lúc mọi người đi qua một thềm đá, sương mù trong không khí trở nên dày đặc hơn.

Cho đến khi…

“Giác Trần đại sư!” Trong một tiếng kêu lên, Tể Hứa trợn tròn mắt nhìn phía dưới một tàng cây cao ở phía trước sương mù.

Mọi người nhìn sang theo tiếng kêu dần thấy rõ ba bóng dáng bị bao trùm trong sương mù, chỉ để lại nửa người lúc ẩn lúc hiện trước mặt mọi người.

Tể Hứa nhận ra một người trong số đó, người này là trưởng lão khai mở Tướng Quốc tự pháp danh Giác Trần, từng gặp hắn ta mấy lần.

Về phần hai người khác, Tể Hứa không nhận ra.

Nhưng có thể ngồi ngang vai ngang vế với Giác Trần, kiển nhiên cũng không phải người bình thường.

Ba tên hòa thượng vây thành một vòng, trong sương mù cuồn cuộn như tiên nhân trong mây, đang tụng kinh giảng đạo, nghiên cứu Phật pháp.

“Không sai, thật sự là Giác Trần đại sư!”

Tể Hứa ngạc nhiên gặp được cố nhân, điều vui mừng hơn là lúc này Tể Hứa phát hiện, ánh mắt của Giác Trần như đang nhìn về phía mình, khuôn mặt từ mẫn, vẻ mặt ung dung.

Hai vị tăng nhân còn lại cùng nhìn sang, nhưng lúc hai vị tăng nhân còn lại xoay người sang, ánh mắt nhìn về phía Tể Hứa, vẻ vui sướng trên mặt Tể Hứa lập tức cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người bên cạnh Giác Trần.

Chỉ thấy người ngồi bên cạnh Giác Trần không phải ai khác lại là mình, một người mặt đen như ma, một người an tường như Phật, hai người có khuôn mặt không khác mình chút nào khiến Tể Hứa rùng mình hét to: “Không thể nào!”

“Không thể nào!!”

Ánh mắt Tể Hứa sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai người bên cạnh Giác Trần, cảm giác lạnh cả người vọt tới khiến hắn ta cảm thấy nổi da gà.

Rõ ràng mình đang đứng ở chỗ nào, hai người kia lại từ đâu ra?

Huống chi mình cũng chưa biến thành hòa thượng.

Trong lúc nghi ngờ không yên, chỉ thấy Giác Trần cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, bạn cũ vẫn như cũ, A di đà Phật!”

Bình Luận (0)
Comment