Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2381 - Chương 2381 - Biến Cố (5)

Chương 2381 - Biến cố (5)
Chương 2381 - Biến cố (5)

“Đại sư, ngươi… Bọn họ… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Tể Hứa đưa tay chỉ hai người bên cạnh Giác Trần, trong chốc lát giọng nói cũng biến thành cà lăm.

Thấy thế, Giác Trần chỉ mỉm cười, vẻ mặt càng trang nghiêm từ bi hơn, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, tướng nhập sinh tâm, hai người này vốn là ma chinh và thiện tính trong lòng của ta, thí chủ gặp được lại chiếu rọi ra hình dáng của ngươi chính là có duyên với Phật, nên cùng ta thành tựu Phật thân Đại Giác, công đức vô lượng!”

Tể Hứa ngạc nhiên, con mắt trợn tròn, hắn ta nghe Giác Trần nói đến mơ hồ một trận nhưng vẫn nghe rõ ý của câu nói sau cùng.

Cái gì cùng thành tựu Phật thân? Mình chưa từng nói mình muốn xuất gia làm hòa thượng.

Ngay lúc trong lòng Tể Hứa phát hiện Giác Trần trước mặt hơi quỷ dị, Giác Trần lại lấy ra một cây chủy thủ từ dưới áo cà sa.

Ngay lúc Tể Hứa còn chưa rõ tên này muốn làm gì, Giác Trần đột nhiên dùng chủy thủ trên tay đâm một đao vào tim ác niệm bên cạnh.

“Xoạt!”

Trong chốc lát một cơn đau như tê liệt đột nhiên đánh tới từ ngực của mình, Tể Hứa kêu thảm một tiếng thân thể ngã nhào xuống đất, lúc nhìn xuống lại thấy ở ngực máu tươi chảy ròng ròng.

“Thiện tâm, ác tâm hoàn toàn tồn tại trong một suy nghĩ, đã là như thế, nếu chém xuống thiện ác từ nay không hỗn loạn, lục căn thanh tịnh!”

Lúc nói chuyện, cây đao trên tay Giác Trần chậm rãi đặt ở tim thiện niệm.

“Hít!!”

Sắc mặt Tể Hứa đột nhiên tái nhợt, cuối cùng hắn ta đã hiểu sự lo lắng của mình đến từ đâu, hét lên một tiếng không dám do dự thêm chút nào, sau khi kích hoạt năng lực của bản thân, chỉ thấy bóng dáng Tể Hứa lập tức mơ hồ ngay tại chỗ.

Theo tiếng cắt chém vỡ ra trong không khí, tốc độ của Tể Hứa đột nhiên bộc phát ra tiêu chuẩn tốc độ siêu âm.

Tốc độ như vậy chỉ sợ đã đạt đến cực hạn của người đưa thư, ngoại trừ người đưa thư cao cấp, trong người đưa thư trung cấp tuyệt đối không thể có người nào có thể đạt tới trình độ kinh người như thế ở phương diện tốc độ.

Khoảng cách giữa đôi bên chưa đến ngàn mét, thậm chí còn không cần thời gian trong tích tắc, một giây sau bóng dáng Tể Hứa đã xuất hiện ở sau lưng Giác Trần.

Một thanh đoản kiếm dài nhỏ chỉ có hai ngón tay đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Tể Hứa, vung đao lên chỉ thẳng vào điểm yếu hại của Giác Trần nhưng Giác Trần như có cảm giác đột nhiên xoay người lại.

Trong nháy mắt xoay người Tể Hứa suýt thì ném đoản kiếm trên tay ra, Giác Trần trước mắt lại mọc ra một khuôn mặt giống mình, khuôn mặt mỉm cười như chỉ đợi một kiếm này của Tể Hứa.

Tể Hứa phát hiện điều không ổn nhanh chóng thu đao, đạp Giác Trần một phát.

“Ầm!”

Một đá này đá vào trong bụng Giác Trần, nhưng người bay ra ngoài lại là Tể Hứa.

Lực lượng của một đá này rất lớn, ít nhất đạp gãy hai cây xương sườn của mình, nhưng Tể Hứa lại cảm thấy may mắn và nghĩ mà sợ.

Nếu mình không thu đao về, hậu quả một đao này chém xuống…

Vừa nghĩ đến một kiếm mang đánh xuống, đầu của mình bay lên, khi đó biểu cảm của mình chắc chắn đặc biệt phấn khích.

Tể Hứa càng nghĩ càng sợ, không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Giác Trần trước mặt, sắc mặt âm trầm: “Ngươi không phải Giác Trần, rốt cuộc ngươi là ai??”

Lúc này Tể Hứa mới chú ý đến đám người Hắc Trác vốn ở bên cạnh mình đã sớm không thấy bóng dáng, trong núi rừng lớn như vậy chỉ có sương trắng bốc lên như biến mây như có như không.

Thế giới trước mắt chỉ có Giác Trần trước mắt nghi là “mình”.

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, bần tăng Tể Hứa gặp qua Giác Trần đại sư!”

Tể Hứa đứng ở trước mặt mình chắp tay trước ngực bái lạy về phía mình, Tể Hứa khẽ giật mình, trong sương mù trước mặt lại xuất hiện một chiếc gương.

Mình ở trong gương mặc áo cà sa, cầm tích trượng trong tay, khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ, không phải là Giác Trần sao??

“Ta là Giác Trần?? Vậy ngươi là ai?? Không đúng! Ta không phải Giác Trần, ta là Tể Hứa!”

Ánh mắt Tể Hứa tập trung vào trên gương, phát hiện người trong gương lại thay đổi dáng vẻ, vẫn là da mặt Giác Trần nhưng trong con ngươi đỏ hồng sinh ra một luồng tà khí khó mà diễn tả bằng lời.

Lúc này bên tai Tể Hứa lại nghe thấy: “Giác Trần đại sư, ngươi đã muốn chứng được Phật quả vậy tuyệt đối không nên bị tà ma mê hoặc, mau giết tà ma này.”

Tể Hứa ngẩn ngơ quay đầu nhìn bên cạnh mình, trong chốc lát đầu óc vang lên ong ong, rốt cuộc hắn ta là ai??

Là Tể Hứa? Hay là Giác Trần?

Là mình sắp chứng được chính quả sinh ra tâm ma?

Trong chốc lát cả người Tể Hứa cũng trở nên hỗn loạn, tiếng thúc giục vang lên bên tai, mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu lăn xuống theo cái trán.

Tể Hứa chậm rãi nâng đoản kiếm trên tay lên, ngay lúc vẻ mặt mờ mịt lại nghe có người đang hô hoán bên tai mình.

“Tể Hứa!”

Giọng nói rất yếu ớt như tiếng động do con ruồi để lại khi bay qua bên tai mình, nhưng giọng nói này lại rất quen tai khiến trong chốc lát Tể Hứa không nhớ nổi rốt cuộc là giọng của ai.

Nhưng trong nháy mắt Tể Hứa vô thức xoay người tìm kiếm giọng nói, ánh mắt liếc qua hoảng hốt thấy một bóng dáng khúc xạ ra từ trên mặt đoản kiếm.

Bình Luận (0)
Comment