Trên khuôn mặt gầy gò kia có mấy sợi râu thưa thớt, da mặt vàng vọt, một đôi mắt hoảng hốt lo lắng đối mặt với mình.
Hai mắt nhìn nhau, Tể Hứa đột nhiên giật mình tỉnh táo.
Giác Trần gì đó, tâm ma gì đó, tất cả đều là giả, chỉ có kiếm trên tay mình mới là chân thật nhất.
Một suy nghĩ, Tể Hứa hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc ánh mắt lại nhìn về phía Giác Trần đã thấy người giống mình như đúc ở trước mặt lại dần biến hóa về dáng vẻ của Giác Trần.
Nhưng khuôn mặt không còn từ bi trang nghiêm như trước đó, ngược lại ngũ quan bắt đầu vặn vẹo, cả người như đổi một khuôn mặt khác, hốc mắt lồi ra nhìn chằm chằm Tể Hứa, phát ra tiếng cười chói tai: “Tiểu hữu, bần tăng chờ ngươi ở địa ngục La Sát, ha ha ha ha…”
“Địa ngục La Sát? Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, ngươi…”
Tể Hứa còn không thể hỏi hết câu, thân thể Giác Trần trước mặt đột nhiên bành trướng, đầu như một ổ dưa dị dạng nhô lên cao cao, ngũ quan lập tức dồn vào trong viên thịt bành trướng.
“Không tốt!”
Thấy thế không ổn, Tể Hứa nhanh chóng lùi lại, ngay sau đó một tiếng nổ ầm ầm to lớn vang lên, nhục thể của Giác Trần như một quả bom ầm vang nổ nát vụn.
Tốc độ của Tể Hứa rất nhanh nhưng dù tốc độ nhanh bao nhiêu vẫn phải chịu trùng kích từ vụ nổ, trong chốc lát tinh thần hoảng hốt, theo một trận trời đất hỗn loạn trước mắt, thân thể không chịu khống chế ngồi bệt xuống đất.
Qua một lúc lâu, ý thức của Tể Hứa dần tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng hỏi thăm và tiếng gọi ầm ĩ của đồng bạn, sau khi Tể Hứa mở mắt ra lại mờ mịt nhìn mọi người.
“Các ngươi??”
Bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, Tể Hứa cảm thấy trên dưới cả người mất tự nhiên, lúc đang muốn mở miệng hỏi thăm đột nhiên nhớ đến tất cả chuyện vừa xảy ra, hoảng sợ nói: “Giác Trần kia có vấn đề!”
Nhưng cũng không có ai đáp lại câu nói này của hắn ta, vẻ mặt mỗi người đều đặc biệt kỳ quái.
“Tể Hứa, ta biết ngươi và Giác Trần đại sư có chút quan hệ sâu xa, nhưng ngươi không cần bi thương như vậy, bớt đau buồn đi.”
Người nói chuyện chính là đồng bạn gia nhập đội ngũ với Tể Hứa, bị Hắc Trác âm thầm đặt tên là A Hoàng.
Ba người khác A Tử, A Lục, A Hồng đều lần lượt bày tỏ sự lo lắng.
Chỉ có Hắc Trác, Tề Lượng, Thiên Dụ, Cừu Bách Lăng đứng bên cạnh giữ im lặng.
Tể Hứa mờ mịt hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã phát hiện vấn đề, trong ngực mình lại ôm một cái đầu người.
Lúc Tể Hứa cẩn thận quan sát lại hoảng sợ phát hiện, chủ nhân đầu người không phải ai khác lại là Giác Trần.
“Cái này?? Tại sao có thể như vậy?”
Tể Hứa chợt đứng lên ném đầu Giác Trần trong ngực ra ngoài, sau khi đầu người lộn trên mặt đất một vòng khuôn mặt lại hướng lên trên, trên mặt thể hiện ra vẻ an tường vui vẻ.
Hắc Trác đứng bên cạnh cẩn thận nghiên cứu biểu cảm trên khuôn mặt Giác Trần, sau khi thử đặt vẻ mặt như vậy ở trên mặt mình, trong đầu Hắc Trác không tự chủ được nghĩ đến lúc mình cùng múa với gấu ở trong khách điếm.
Hắn ta nghi ngờ có thể Giác Trần đã bị người ta chém đầu trong một loại vui sướng nào đó.
Nghĩ đến đây, Hắc Trác không khỏi bắt đầu bổ não hình ảnh lúc đó.
Không để ý đến dáng vẻ bổ não của Hắc Trác, Tề Lượng đi đến bên cạnh Tể Hứa nói: “Vừa rồi hành động của ngươi như bị điên, tự đi đến chỗ này, chúng ta gọi ngươi thế nào cũng vô dụng, Hắc Trác muốn kéo ngươi lại, suýt nữa bị ngươi đâm một kiếm trọng thương!”
Tề Lượng kể đơn giản chuyện vừa rồi cho Tể Hứa nghe một lần.
Lúc này Tể Hứa mới hiểu được hóa ra là mình nhập ma, hoặc phải nói bị lực lượng nào đó ảnh hưởng đến, đi đến nơi đây hái xuống cái đầu bị treo trên cành cây xuống.
Sau đó ôm cái đầu ngồi ở đây ngẩn người, đồng thời vô thức công kích người muốn nhích lại gần mình.
Nghĩ đến đây, Tể Hứa thầm kêu thật nguy hiểm.
Cũng may mình kịp thời tỉnh lại, nếu không dù mình giết chết cái gọi là tâm ma hay giết chết Giác Trần, e rằng kết quả sau cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này, Tể Hứa đột nhiên nhớ đến tiếng gọi ầm ĩ, nhớ lại hình như đó là giọng của Tề Lượng.
“Đa tạ!”
Tể Hứa ôm quyền nói cảm ơn Triệu Khách, nếu không phải câu gọi này của hắn ta, có lẽ mình thật sự lật thuyền trong mương ở nơi này.
Dù sao tất cả chuyện vừa xảy ra thật sự quá quỷ dị, mình rơi vào trạng thái nối liền giữa hình ảnh ảo giác và hiện thực không có một khe hở, khiến người ta khó lòng đề phòng.
“Thế nhưng, vì sao Giác Trần lại biến thành dáng vẻ này? Hắn bị ai giết??”
Một loạt nghi ngờ xuất hiện trong đầu Tể Hứa, đương nhiên không chỉ một mình Tể Hứa có những nghi ngờ này, những người còn lại cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cho dù thực lực của Giác Trần không mạnh nhưng người bị chém đầu ở trong trụ sở Phật môn, điều này cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc mọi người hoang mang, Hắc Trác còn dùng cái gọi là cách suy diễn hiện trường để bắt chước biểu cảm vi diệu của Giác Trần, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mắt nhìn rừng cây trên đỉnh đầu mọi người.
Sau khi đẩy lá rừng trên đỉnh đầu ra, thân thể Hắc Trác cứng đờ, phía trên rừng cây trước mặt lại treo lít nha lít nhít đầu lâu.
Đều không ngoại lệ, tất cả là tăng nhân Phật môn!