“Đầu người! Tất cả đều là đầu người trong Phật môn??”
Mọi thấy từng cái đầu người treo trên cành cây ở đỉnh đầu, trong lòng không khỏi dấy lên sóng lớn ngập trời.
Nơi này là nơi nào?
Trụ sở Phật môn.
Cho dù Cát Mã Bạt Hi dẫn theo phần lớn quân tinh nhuệ cướp bóc lương thực vật tư của liên minh, nhưng người có thể đóng giữ trong trụ sở cũng không phải hạng người bình thường.
Cũng như Giác Trần đại sư mà mình nhìn thấy, đều là cao thủ hàng đầu Phật môn.
Hiện tại đầu những cao thủ này đều bị người ta treo ở đây.
“Các ngươi xem, trên những cái đầu này bị bôi vẽ kinh văn và hình vẽ kỳ quái.”
Cừu Bách Lăng chỉ một cái đầu sau khi cẩn thận quan sát, trên cái đầu này dùng máu tươi bôi vẽ ra từng tầng hình tròn, bên trong còn điền một số kinh văn mà nàng xem không hiểu.
“A, nơi này đâu giống Phật môn, đơn giản cũng là tà giáo, lần này Phật môn gặp xui xẻo rồi!”
A Hoàng mở miệng mỉa mai.
Mọi người cũng không phải đối điều này, lần đại biện luận Phật Đạo này, dù là Phật môn có Phật pháp tinh diệu cao thâm đến mức nào, lại gây ra tiếng động lớn như vậy.
Dù nhìn từ góc độ nào, lần này Phật môn cũng khó có khả năng thắng được.
Cho dù thắng được, người đương triều cũng sẽ không thực hiện hứa hẹn trước đó với Phật môn.
Dù sao một người sinh ra trong tông giáo tà ma kiên quyết không thích hợp hoàn thành chính sách ngu dân, đồng thời thay thế Toàn Chân giáo.
Điều này không phù hợp với nhu cầu của người đương triều, càng không phù hợp với sự chờ mong của người trong thiên hạ với Phật môn.
Nói cách khác, hiện tại Phật môn đã thua.
Trừ khi Cát Mã Bạt Hi có thể lấy sức một người trấn áp chuyện này xuống, nhưng xác suất này thật sự quá xa vời.
Tin tưởng thông qua sa bàn quan sát, bên Triệu Mẫn đã sớm nhận được tin tức.
Phân thân Triệu Khách trốn ở trên chạc cây không khỏi suy nghĩ trong lòng, nội dung cốt truyện đã hoàn toàn thoát khỏi hướng đi được thiết lập ban đầu, có lẽ đây là một cơ hội trời cho với Tát Mãn giáo.
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, bản tôn ở trên cứ điểm đằng xa không khỏi hơi mở mắt ra, gọi ra Đồ phu chi hạp lại làm một bộ phân thân.
Lần này phân thân được chế tác toàn thân đen kịt tỏa sáng, che kín từng tầng khôi giáp chỉnh tề.
Móng tay dài nhỏ bén nhọn cùng tứ chi to khỏe ngắn thấp, đây là một con tê tê.
Phải bàn bạc chuyện Phật môn xuất hiện biến cố với Triệu Mẫn, nhưng xung quanh sân bãi lần biện luận Phật Đạo này đều bố trí ngăn cấm, có thể tiến vào nhưng muốn đi ra ngoài chắc chắn sẽ tốn rất nhiều sức lực, đến lúc đó sẽ kinh động đến thủ vệ.
Tuy hắn có Tạo hóa châu không sợ ảnh hưởng của ngăn cấm, nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể tùy tiện rời khỏi cứ điểm, Triệu Khách càng nghĩ cũng chỉ nghĩ đến con tê tê này.
Sau khi tìm tới biên giới sẽ đào một cái động chui qua, làm vậy cũng có thể tránh được sự giám sát của thủ vệ và sa bàn.
Sau khi vung tay khống chế phân thân tê tê rời đi, trong lòng Triệu Khách khẽ động, đứng dậy đi đến biên giới cứ điểm.
Bên ngoài cứ điểm, Miêu Đạo Nhất và ba đạo nhân đứng chung một chỗ.
“Vương huynh! Là ta.”
Sau khi Miêu Đạo Nhất thấy Triệu Khách đôi mắt bùng lên ánh lửa, hung phấn vung bàn tay lên nhiệt tình chào hỏi Triệu Khách.
“Hỏng bét, sao chủ nợ lại đến cửa vào lúc này?”
Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, lúc này Miêu Đạo Nhất đến cửa chắc chắn không có chuyện tốt, chứ đừng nói đến sau lưng hắn ta còn có ba đạo sĩ lớn tuổi đi theo.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách mỉm cười chào hỏi Miêu Đạo Nhất, quay người gọi một tiểu Tát Mãn trẻ tuổi: “Nhanh đi, gọi lão bất tử nhanh đi ra đây, cứ nói có người đến cửa đập phá!”
…
Ở bên khác, một đoàn người Hắc Trác tiếp tục đi về phía trước nhưng có vết xe đổ của Bàn Tam vừa rồi, mỗi người đều càng cẩn thận hơn.
Càng đi vào sâu hơn, sương máu tràn ngập trong không khí càng dày đặc hơn, điều khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại là xác chết trên đỉnh đầu.
Đi đến đây, thứ treo trên tán cây không còn là đầu nữa, mà là tăng nhân Phật môn hoàn chỉnh, dùng cách treo ngược giữa không trung như từng con cá ướp muối bị treo ở nơi này.
Điều quỷ dị là vẻ mặt của mỗi người nhất trí đến lạ thường, hai mắt nhắm lại, hơi mở miệng ra, dáng vẻ vui mừng lên trời.
Điều này khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc những hòa thượng này đã thấy cái gì trước khi chế?
“Phía trước có tiếng tụng kinh!”
Lúc này Tề Lượng đột nhiên dừng bước, nghiêng tai nghe thật kỹ.
Tiếng tụng kinh như xa như gần bị sương máu che khuất, khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc đến từ hướng nào.
Sau khi Bàn Tam lắng nghe một lúc, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tề Lượng.
“Ta không nghe thấy! Tiếng tụng kinh cái gì??”
Bốn người A Hoàng, A Hồng, A Lục, A Tử bên cạnh Bàn Tam đều vẻ mặt mờ mịt, bọn họ căn bản không nghe được tiếng tụng kinh.
Tề Lượng không giải thích, hắn ta là người đưa thư hệ thánh quang, bẩm sinh đã có thể kháng cự sự ăn mòn của sương máu, có thể nghe được tiếng động mà những người khác không nghe được cũng là bình thường.
Điều này không có gì phải giải thích, ánh mắt nhìn về phía Thiên Dụ từ đầu đến cuối không nói gì.