Quả nhiên, sau khi nhận ra ánh mắt của Tề Lượng, Thiên Dụ nhắm mắt đi lên trước lại ném cái gậy chống của mình ra.
Sau khi gậy trống lượn vòng nguyên tại chỗ một cái, phương hướng cuối cùng của gậy chống lại chỉ ra sau lưng đám người.
“Đây là ý gì? Muốn chúng ta quay về???”
Bàn Tam nhìn phương hướng do gậy chống chỉ lại là con đường mà bọn họ đi đến trước đó, trong chốc lát ngơ ngác nhìn Thiên Dụ.
“Không! Nó đang cảnh cáo chúng ta đừng đi tiếp nữa!”
Khuôn mặt Thiên Dụ lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra vui giận, thậm chí khiến người ta không cảm giác được cảm xúc của tên này, cảm giác lạnh băng như một người máy.
“Nguy hiểm!”
Mọi người cũng không suy nghĩ nhiều về điều này, tất cả mọi người đều là người treo đầu ở dây lưng quần, không có chuyện vừa gặp nguy hiểm đã lập tức bỏ dở hành động.
Nếu là như thế, e rằng người ở đây chắc chắn sẽ biến mất hơn phân nửa, không có mạo hiểm sao có thể có thu hoạch.
Nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng Thiên Dụ thì không giống vậy nữa.
Đây là cao thủ hệ xem bói đỉnh phong, hắn ta nói gặp nguy hiểm vậy có nghĩa trình độ nguy hiểm còn lớn hơn suy nghĩ của bọn rất nhiều.
Cảnh cáo của năng lực hệ xem bói chắc chắn khiến trình độ nguy hiểm lại tăng lên một bậc thang.
“Nguy hiểm như thế nào??” Bàn Tam vặn hỏi.
Đối với điều này Thiên Dụ chỉ nhắm mắt lắc đầu không nói, nói thật, hắn ta không thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ sau lần trước việc xem bói của mình bị phá hủy, hắn ta đã mất đi năng lực xem bói nơi này.
Việc duy nhất được biết là, hình như chỗ này đang ẩn giấu một đường sinh cơ, đây là lý do vì sao Thiên Dụ nhất định phải đến nơi này.
Hắn ta phải biết rõ rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, là luồng lực lượng thế nào lại ảnh hưởng để hướng đi của toàn bộ nội dung cốt truyện, rốt cuộc một đường sinh cơ kia đang ám chỉ cái gì.
Sau khi im lặng một lát, cuối cùng Thiên Dụ lại mở miệng nói: “Rất nguy hiểm, các ngươi hoặc ta cũng có thể chết.”
Giọng điệu bình tĩnh như đang nói một việc không hề quan trọng, nhưng lời nói này lại khiến sắc mặt đám người Bàn Tam trắng bệch.
Bọn họ được chứng kiến năng lực xem bói của Thiên Dụ, hiểu rõ Thiên Dụ nói vậy là đang cảnh cáo bọn họ.
Bàn Tam khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về phía đám người A Hoàng và Tề Lượng bên cạnh, nói với Tề Lượng: “Đại ca, ý của ngươi thế nào?”
Tề Lượng suy nghĩ gật đầu nói: “Tiếp tục đi, trước tiên làm rõ ràng chuyện nơi này lại nói.”
Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ không nhìn ra biểu cảm, chỉ có giọng nói lạnh lẽo truyền đến: “Ta cũng giống vậy, nếu các ngươi cảm thấy không an toàn có thể quay về ngay bây giờ.”
Bàn Tam và bốn người A Hoàng nhìn nhau, trong lòng lập tức rối răm.
“Đi thôi, bây giờ các ngươi rời đi, có lẽ vẫn an toàn.”
Thiên Dụ không có tâm trạng chờ đợi, cùng Hắc Trác tiếp tục đi về phía trước.
Hai người Cừu Bách Lăng, Tề Lượng cũng theo sát phía sau.
Thấy thế, Bàn Tam nhìn thoáng qua xác chết treo ngược trên đỉnh đầu, nhìn khuôn mặt quỷ dị của những xác chết này, Bàn Tam không nhịn được rùng mình một cái.
Lại nhìn lên bóng dáng đám người Thiên Dụ đã càng đi càng xa, lúc này không do dự nữa, nói với bốn người A Hoàng bên cạnh: “Đi, chúng ta rời đi.”
…
Theo đám người Thiên Dụ đi sâu hơn, tiếng tụng kinh dần bắt đầu rõ ràng.
Nhưng sự ăn mòn của sương máu xung quanh với bọn họ càng ngày càng mạnh, chưa đi được bao lâu trên thân mỗi người đều bị dính đầy máu tươi.
Tề Lượng không thể không ra tay, kích hoạt Thánh quang thuật tịnh hóa toàn bộ vết máu trên người.
“Thánh hỏa độc chiếu!”
Năng lực đặc thù: Thánh hỏa độc chiếu
Sau khi tiêu hao 5 điểm bưu điện kích hoạt, kêu gọi thánh hỏa khiến phạm vi 2m xung quanh mục tiêu không ngừng được tịnh hóa.
Duy trì trạng thái này, một đoàn thánh hỏa mỗi mười lăm phút khấu trừ 1 điểm bưu điện.
(Chú thích: Nếu gặp phải công kích hệ nguyền rủa đặc thù, tiêu hao sẽ tăng lên theo tình hình)
Theo đầu ngón tay Tề Lượng phát ra ánh sáng màu bạc, trên đỉnh đầu mỗi người thêm một quả cầu lửa màu bạc chiếu sáng sương máu xung quanh, đồng thời liên tục không ngừng tịnh hóa dòng máu dính trên người.
Trên chạc cây, sau khi phân thân Triệu Khách nhìn tình cảnh này, trong lòng không khỏi hâm mộ.
So sánh với đám người Thiên Dụ, hắn thật sự thảm, trên người bị giọt máu dính dấp bao bọc, đừng nói bay dù vung cánh thôi cũng cảm thấy phí sức.
Điều đáng ghét nhất là những giọt máu này còn đang không ngừng ăn mòn huyết nhục trên phân thân của mình.
Triệu Khách cũng không biết bộ phân thân này còn có thể kiên trì bao lâu.
Lúc này, Tề Lượng như có cảm giác xoay người lại, ánh mắt nhìn thoáng qua phân thân Triệu Khách ẩn nấp trong rừng cây, bĩu môi một cái, bắn ra một đốm lửa kích cỡ hạt vừng từ trên thánh hỏa trên đỉnh đầu của mình, quăng lên đỉnh đầu của phân thân Triệu Khách.
Trong chốc lát, cảm giác ấm áp như thân thể được tắm rửa trong suối nước nóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vết máu sền sệt như nhựa cây trên người hắn đã được tịnh hóa không còn một mảnh.
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy thoải mái không diễn tả được, ánh mắt nhìn về phía Tề Lượng, nói thầm: “Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm.”