Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2387 - Chương 2387 - Ác Niệm Đại Giác (3)

Chương 2387 - Ác niệm Đại Giác (3)
Chương 2387 - Ác niệm Đại Giác (3)

Chẳng mấy chốc tất cả đã yên tĩnh lại, trước mặt như lúc ban đầu, như chưa từng xuất hiện sự khác thường gì.

Nếu không phải mình vừa mọc ra hai tay, Hắc Trác cũng nghi ngờ điều mình vừa trải qua là ảo giác dị thường.

Nhìn Cát Mã Bạt Hi và một đám cao tăng Phật đạo trước mặt, cuối cùng đám người Hắc Trác đã hiểu vì sao Cát Mã Bạt Hi không nhanh chóng ra tay diệt tất cả những hòa thượng nhập ma ở trước mặt.

Thì ra mọi việc không đơn giản như hắn ta đã nghĩ.

Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, nếu không phải Cát Mã Bạt Hi dẫn theo một đám Phật tăng khổ thủ ở chỗ này dùng Phật pháp phong ấn, e rằng lúc này, nơi này… Không, phải nói là ngọn núi này đều phải biến thành địa ngục nhân gian.

Ngay lúc trong lòng hoảng sợ, cho dù Tề Lượng cũng không nhịn được cảm thấy chấn động với thực lực của tiểu tăng này.

Đối phương chỉ vừa nhìn qua, thiếu chút nữa đã mượn tay bọn họ phá hủy phong ấn, có thể thấy thực lực của người này mạnh đến mức nào.

Hắn ta là ai? Chẳng lẽ biến cố nơi này đều do hắn ta tạo ra??

Ngay lúc trong lòng đám người Tề Lượng nghi ngờ không thôi.

Cát Mã Bạt Hi mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng vào tiểu tăng trẻ tuổi ở bên cạnh thác nước, vẻ mặt thêm chút bất đắc dĩ, chắp tay trước ngực nói: “Sư huynh, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

“Quay lại? Ha ha, ngươi là muốn nhìn tên đằng sau ta?”

Tiểu tăng nhếch miệng cười một tiếng, lúc nói lời này thân thể xoay lại, một người dán chặt vào sau lưng tiểu tăng đã để lộ ra khuôn mặt.

“Hít!”

Đợi sau khi thấy người đứng phía sau tiểu tăng, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Người này không phải ai khác, chính là Đại hộ pháp Phật môn, Tam Giới hòa thượng.

Lúc này, đừng bảo là đám người Hắc Trác, ngay cả Triệu Khách cũng không khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Người khác không biết nhưng hắn đã tận mắt thấy sau khi Tam Giới thành tựu Phật quả cùng cấp với Phật sống tại thế, e rằng thực lực không thua gì Cát Mã Bạt Hi.

Bây giờ Tam Giới lại dính chặt vào lưng ác niệm Đại Giác, điều này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chẳng mấy chốc trong lòng Triệu Khách lại thấy hơi thoải mái, thông qua tình huống mà hắn tìm hiểu được từ Đại Tát Mãn, Tam Giới cũng là thiện niệm của Đại Giác hòa thượng.

Cả hai vốn là một thể, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống này.

Có người sẽ hỏi, Tam Giới hòa thượng đã thành tựu Phật quả, sao không thể địch lại ác niệm Đại Giác.

Thật ra vấn đề này rất đơn giản, như một tờ giấy Tuyên rất quý giá, nhưng nếu dính chút cứt chó cũng sẽ biến thành đồ bỏ đi.

Đương nhiên, ví dụ này cũng không ổn thỏa nhưng ít ra Triệu Khách hiểu như vậy.

Lúc này tư duy của Tam Giới còn chưa bị gạt bỏ hoàn toàn, vẫn còn giữ lại, lúc này hai con ngươi mở ra, ánh mắt lại nhìn về phía phân thân Triệu Khách trốn ở trên chạc cây, cười khổ nói: “Tiểu hữu, lại gặp mặt!”

“Đây là trà hoa nhài ta đặc biệt chuẩn bị, ba vị tiền bối có thể thưởng thức xem, nếu thích đến khi rời đi ta sẽ dâng lên trăm cân, coi như cảm tạ chưởng giáo chân nhân đã trợ giúp trong ngày Lưu ly đăng đó.”

Triệu Khách bưng chén trà trên tay, cười híp mắt mở miệng thử dò xét.

Về phần Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách còn không thèm đối mặt với hắn ta.

Tên này đến đòi nợ thì thôi đi, biết rõ dù là Định quang châu hay bộ ngọc kiếm kia thì hắn cũng khó có khả năng trả lại cho hắn ta, còn dẫn theo ba lão già này đến đây, đây không phải làm khó dễ hắn sao?

Trong lòng Triệu Khách đã hạ quyết tâm, đợi chút nữa dù ba lão gia hỏa này nói gì thì hắn cũng không thể đồng ý.

Cứ kéo dài đến khi Đại Tát Mãn chạy đến, hắn sẽ lấy lý do chuồn mất, việc còn lại cứ giao cho Đại Tát Mãn, không tin dựa vào lão gia hỏa Đại Tát Mãn này còn không đối phó được với ba tên lỗ mũi trâu này.

Trong lòng Triệu Khách đã quyết định ý tưởng, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn.

Hắn thưởng thức trà hoa trên tay, chỉ cảm thấy thơm ngát nhuận miệng, xem ra năng lực xao trà của Mạt Lỵ càng ngày càng tốt.

Đáng tiếc, Hoa đào nhưỡng của Đào Cơ còn thừa không nhiều, Hoa đào nhưỡng mới ủ nhanh nhất cũng phải chờ đến sang năm mới được.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được cầm tẩu thuốc trên bàn, đặt ở bên miệng hút một hơi.

Trong lòng Triệu Khách tính toán việc sản xuất trong Đại Hạ đỉnh, trên miệng ngậm tẩu thuốc, dáng vẻ một người nông dân khiến vẻ mặt ba vị đạo trưởng Toàn Chân giáo trở nên cổ quái.

Nhưng bọn họ cũng không mở miệng đòi nợ như Triệu Khách đã nghĩ, ngược lại vừa thưởng thức trà thơm trên tay vừa quan sát đại điện của tòa cứ điểm này một lượt, đặc biệt là bố cục của toàn bộ cứ điểm khiến ba người nói chuyện say sưa.

Về phần Miêu Đạo Nhất cũng chỉ ngồi trên ghế vẻ mặt hâm mộ đánh giá tòa đại điện này, không hâm mộ được sao, trên núi còn không có một cái nhà lá đâu.

Mặc dù Đạo gia coi trọng ăn gió uống sương, một nắng hai sương nhưng bọn họ không ngờ ngọn núi này có rất nhiều muỗi.

Tối hôm qua mấy sư huynh của hắn ta bị muỗi cắn đến nhảy nhót lung tung, con muỗi to bằng móng tay, cái bụng tròn vo đều không chịu nổi một tay vỗ xuống, có trời mới biết trong bụng của con muỗi này chảy máu của vị sư huynh nào.

Bình Luận (0)
Comment