Người khiến Miêu Đạo Nhất khâm phục nhất là hai vị trưởng lão tìm một đầm nước, cởi quần áo trực tiếp ôm một tảng đá lớn ngồi trong đầm nước tĩnh tọa, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.
So sánh ra, bên Triệu Khách thật sự là cuộc sống như thần tiên.
“Vô lượng thiên tôn, thuật đấu chuyển càn khôn của các hạ thật sự phi phàm, làm phiền các hạ, hôm nay đến đây là Toàn Chân giáo ta có việc muốn nhờ.”
Người mở miệng là sư phụ của Miêu Đạo Nhất, trưởng lão Tàng kinh các Phiền Chí Ứng.
Lúc đầu Triệu Khách không muốn tiếp lời, đang định chuyển đề tài, đồng thời trong lòng không khỏi thúc giục sao lão gia hỏa Đại Tát Mãn này còn chưa đến.
Nhưng lúc này, Miêu Đạo Nhất ngồi bên cạnh lại hưng phấn nói với Triệu Khách: “Chưởng giáo chân nhân đã không định tìm kiếm Định quang châu và Ngọc kiếm tứ kinh, chỉ muốn mời ngươi lợp nhà cho Toàn Chân giáo!”
“Lợp nhà??”
Triệu Khách khẽ giật mình, lại nghe Phiền Chí Ứng bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy. Trong lòng chưởng giáo chân nhân biết Định quang châu mất đi là số mệnh, không thể cưỡng cầu, về phần Ngọc kiếm tứ kinh, nếu các hạ đã một lòng cầu đạo vậy tặng cho các hạ cũng là bày tỏ tâm ý.”
Lúc đầu Triệu Khách chưa kịp phản ứng, chờ sau khi hiểu ra trong lòng lập tức mắng chửi lão hồ ly Triệu Chí Kính này, đạo hành bất hành, tâm nhãn không hề kém hơn tên trọc kia chút nào.
Tất nhiên biết không thể lấy lại được đồ, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền đưa cho hắn, thuận tiện đưa ra chút yêu cầu nhỏ khiến hắn ngại mặt mũi không cách nào chối từ.
Nói cho cùng, thật ra trong lòng Triệu Chí Kính cũng không quá quan tâm về Định quang châu và Ngọc kiếm tứ kinh.
Nếu không sẽ không chỉ để Miêu Đạo Nhất không ngừng tìm hắn đòi hỏi, càng không coi Kỳ nguyên châu là lễ vật, hiến tặng cho Triệu Mẫn.
Đã không lấy về được những thứ đưa cho hắn, vậy dứt khoát đổi sang cách khác, không thể không nói Triệu Chí Kính làm chưởng giáo Toàn Chân giáo tuyệt đối không phải người không biết biến báo.
Nhưng chỉ cần không phải đòi nợ, sống lưng Triệu Khách cũng cứng rắn hơn.
Với Triệu Khách mà nói, chuyện tạo nhà này chỉ là hạ bút thành văn, chút năng lượng tiêu hao càng không có chút ý nghĩa nào với Triệu Khách.
Nhưng vấn đề là… Hắn thật sự không muốn rời khỏi đây.
…
Ở một bên khác, đám người Tể Hứa cẩn thận quay về, biết khó mà lui cũng không mất mặt, vượt khó tiến lên thường phải trả giá bằng máu.
Không biết rốt cuộc bên trên có nguy hiểm gì, nhưng chỉ nhìn từ tình huống Tể Hứa tiếp xúc với Giác Trần hòa thượng lại thiếu chút nữa chơi chết mình.
Sự nguy hiểm bên trên tuyệt đối không phải vũng nước đục mà đám người đưa thư bình thường như bọn họ có thể dính vào.
Thậm chí, dù là những người dự bị kia cũng chưa chắc có thể thoát thân được.
Đã vậy, lúc Tể Hứa và đám người A Hoàng lựa chọn rời đi, đây chắc chắn là lựa chọn chính xác nhất.
“Lần này Phật môn thất bại, hình như nhiệm vụ của chúng ta cũng thu hoạch không nhiều?”
Cùng nhau rời đi, A Lục không khỏi suy nghĩ về thu hoạch của lần thi đấu tranh bá này, xem có bằng giá cả của một tấm vé xe hay không.
Về phần con tem hoàng kim trong truyền thuyết, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì nữa.
“Ta hoàn thành khoảng bảy nhiệm vụ chi nhánh, dựa theo tỉ lệ phần thưởng của lần thi đấu tranh bá này để tính, chắc chắn là không lời không lỗ, về phần kiếm lời được bao nhiêu thì đến lúc đó phải xem lại!”
A Hồng lại tiếp tục nói: “Hừ hừ, đừng quan tâm những nhiệm vụ kia nữa, nơi này cũng có không ít tài nguyên, các ngươi nhớ mấy người cùng tiến vào với chúng ta chứ? Bọn họ không lựa chọn đi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến còn đang lượn lờ ở bên ngoài, không biết thu hoạch được bao nguyên tài nguyên hiếm có.”
Nói đến đây, trong lòng mấy người A Lục không khỏi than thở, vốn tưởng nhiệm vụ chính tuyến là một chuyện không tệ, bây giờ nhìn lại còn không bằng thoải mái ở bên ngoài.
Vừa nghĩ đến ở bên ngoài uống từng ngụm rượu lớn, cắn miếng thịt to, rảnh rỗi thì nhận nhiệm vụ, chán thì khi nam phách nữ, cuộc sống thoải mái giống như thần tiên, A Hoàng cũng thấy hơi hối hận vì đến tham gia nhiệm vụ chính tuyến.
Bốn người nói rất vui vẻ, trong lúc vô hình cũng khiến bầu không khí nặng nề dịu đi.
Nhưng lúc này Tể Hứa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
“Ừm?”
Thấy Tể Hứa không đi, bốn người cùng dừng lại nhìn về phía Tể Hứa, không biết vì sao hắn ta đột nhiên dừng bước.
“Sao nào?? Đã xảy ra vấn đề gì?”
Tể Hứa lắc đầu: “Không diễn tả được là cảm giác gì, nhưng ta luôn cảm thấy hơi không thoải mái!”
Không biết bắt đầu từ khi nào Tể Hứa luôn cảm thấy sau lưng mình có một cảm giác khác lạ, cứ như đang có người nhìn trộm mình.
Nhưng loại cảm giác này cũng không quá rõ ràng, sau khi cẩn thận nhìn quanh một lúc, Tể Hứa nhíu mày nói thầm: “Không phải ta quá đa nghi chứ?”
“Ha ha, Tể huynh, chúng ta sắp xuống núi rồi hay đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh rời khỏi rồi nói sau!”
A Tử mở miệng thúc giục, đoạn đường này hắn ta rất ít nói, chỉ cảm thấy nơi này rất quỷ dị thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào.
Chờ xuống núi sẽ tìm một cơ hội rời khỏi sân nhà lần tranh bá Phật Đạo này.