Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2389 - Chương 2389 - Đằng Sau Có Người (2)

Chương 2389 - Đằng sau có người (2)
Chương 2389 - Đằng sau có người (2)

Về phần nhiệm vụ chính tuyến, cùng lắm thất bại là được, dù sao trừng phạt cũng không nặng thậm chí có thể bỏ qua không tính.

A Tử mở miệng thúc giục, điều này khiến Tể Hứa thu hồi ánh mắt, gật đầu nói: “Nói cũng đúng, chúng ta nhanh chóng xuống núi quan trọng hơn.”

Lúc nói chuyện, năm người bước nhanh về phía trước.

Nhưng sau một nén nhang bóng dáng năm người lại xuất hiện ở nơi này, Tể Hứa nhìn tình cảnh quen thuộc xung quanh, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.

“Quỷ đả tường??”

A Lục khẽ giật mình chợt kích hoạt năng lực của mình quan sát xung quanh, chỉ thấy trong lòng hắn ta phát ra một tầng huỳnh quang màu xanh chiếu về phía xung quanh, nhưng không thấy xung quanh xuất hiện bất kỳ dị biến gì.

Điều này nói rõ bọn họ cũng không chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ lực lượng không biết gì.

“Đợi chút, lúc chúng ta tiến vào hình như đoạn đường này đều đi theo gậy chống chỉ đường của Thiên Dụ, rất ít để ý hoàn cảnh xung quanh, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm hướng, lạc đường??”

Lời này khiến năm người chìm vào im lặng.

Không sai, lúc bọn họ đi vào căn bản không để ý quá nhiều đến chi tiết cảnh vật xung quanh, cộng thêm tầng sương máu thật mỏng xung quanh khiến bọn họ cũng không nhìn rõ ràng.

Cho nên bọn họ vẫn luôn đi theo sau Thiên Dụ, dựa vào gậy chống chỉ đường của Thiên Dụ để xác nhận phương hướng di chuyển.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tể Hứa không khỏi giật giật mấy cái, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Cứ như có một tảng đá lớn đặt ở trên ngực, ngay cả thở cũng cảm thấy ngột ngạt hơn lúc trước.

“Chúng ta đi về phía đông, không tin không đi ra được!”

A Lục cắn răng một cái, chỉ là xuống núi mà thôi, chỉ cần cứ đi về phía đông dù thế nào cũng có thể đi ra ngoài.

Tể Hứa nghĩ một chút cũng cảm thấy chỉ có thể làm thế, tiện tay lấy ra cây trường đao của mình ở trong sách tem, đề phòng chuyện chẳng may.

Cứ đi về phía trước, sau khi năm người dùng đao, kiếm chém đứt rừng cây, đột nhiên thấy sắc mặt A Tử đi ở phía trước thay đổi, trên trán chảy ra giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, kêu lên kỳ quái: “Đáng chết, điều này sao có thể!”

Trước mắt vẫn là mảnh rừng cây kia, vẫn là vị trí vừa rồi bọn họ lạc đường, nói cách khác sau khi bọn họ đi một vòng lớn lại quay về điểm bắt đầu.

“Năng lực hệ không gian!”

Khuôn mặt A Hoàng đen sì khàn giọng nói.

Bọn họ đều không phải newbie như đám người đưa thư hạ cấp, sao đến lúc này còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy coi như tất cả kinh nghiệm trước đó đều sống thành chó hết rồi.

Hiển nhiên, có người không định để bọn họ rời khỏi nơi này, dùng năng lực hệ không gian vây khốn bọn họ.

Nhưng làm vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Ngay lúc trong lòng năm người hoang mang, A Hoàng đột nhiên cảm giác có người va vào bả vai của mình một phát, Tể Hứa đứng sau lưng im hơi lặng tiếng nhét một tờ giấy vào trong tay mình.

A Hoàng ngạc nhiên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tể Hứa, Tể Hứa lại âm thầm gật đầu với hắn ta.

Thấy thế, A Hoàng mở tờ giấy ra, trên đó lại viết một hàng chữ nhỏ: “Đừng quay đầu, đằng sau có người!!”

“Có người!”

A Hoàng nhìn thoáng qua tờ giấy, trong hốc mắt thâm trầm hiện ra một tầng bóng ma, im hơi lặng tiếng đưa tờ giấy cho A Lục bên cạnh, ra hiệu hắn ta đừng lên tiếng.

Giống với thái độ của A Hoàng, sau khi A Lục nhìn thoáng qua tờ giấy vẻ mặt khẽ giật mình, chợt thở sâu, tiếp tục truyền tờ giấy xuống.

Bọn họ cũng khá hiểu rõ về năng lực hệ không gian, đây cũng không phải một loại không gian kiểu đóng cường đại nào đó, mà là không gian kiểu mở.

Khác với những không gian kiểu đóng đó, thi triển loại năng lực này có tiêu hao nhỏ, tính bí mật mạnh.

Bởi vì là không gian kiểu mở nên càng nhiều hơn là đang lừa dối ngũ giác của bọn họ, đạt tới mục đích bọn họ bị nhốt trong khu vực này.

Cho nên không có giới hạn xác nhận, muốn cưỡng ép loại bỏ cũng không dễ lắm.

Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, người dùng ra năng lực này không thể cách bọn họ quá xa, thậm chí có khả năng gần trong gang tấc.

Kết hợp lại, năm người Tể Hứa nhìn nhau, trong lòng đã có kế hoạch.

A Hoàng buồn bực mắng vài câu, dường như đang phàn nàn sớm biết kết quả như vậy nên theo đám người Hắc Trác đi tiếp về phía trước.

“Còn không phải là ý tưởng của ngươi sao.”

A Lục mở miệng tranh cãi với A Hoàng, lúc này Tể Hứa vung tay đẩy hai người ra, nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi!”

Tể Hứa nói xong lấy ra một cái túi nước từ trong sách tem, sau khi tự uống một ngụm lại đưa túi nước cho bốn người khác.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, dựa vào việc quay người uống nước để trao đổi một vài vị trí với nhau, chuẩn bị sẵn sàng phục kích.

Lúc này lỗ tai Tể Hứa khẽ động đậy, chỉ nghe rừng cây sau lưng lắc lư mạnh mấy lần, một bóng đen lóe lên rồi biến mất từ trong bụi cây.

“Không tốt, hắn muốn chạy!!”

Sau khi Tể Hứa nghe được tiếng động, bóng dáng như thỏ chạy “vèo” một tiếng để lại một đạo tàn ảnh ở nguyên tại chỗ, một giây sau đã xông vào rừng cây.

Thanh đoản đao nhỏ hẹp trong tay mở ra một đạo tinh hà màu bạc trong không khí, chém thẳng về phía bóng dáng trước mặt.

“Chậm đã!”

Bình Luận (0)
Comment