Bốn người A Hoàng ngạc nhiên không khỏi nhìn nhau, nhưng bọn họ thật sự đã bị nhốt ở nơi này một đoàn thời gian rất dài.
Ngay lúc trong lòng bốn người cảm thấy ngạc nhiên, có một người chậm rãi bò lên từ trong bụi cây không xa, chính là Tể Hứa vừa bị một quyền của Ngọc Hành đánh trọng thương.
“Khụ khụ!”
Một quyền bất đắc dĩ của Ngọc Hành đã tổn thương đến phế phủ, nhưng điều quỷ dị là vẻ mặt lúc này của Tể Hứa lại rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt nhìn bốn người A Hoàng từ trên xuống dưới, sau khi thấy bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều hứng chịu một vài tổn thương, hai mắt không khỏi híp lại thành một đường thẳng.
Nhìn biểu cảm nhỏ bé trên mặt Tể Hứa, trong lòng A Hoàng đột nhiên có một dự cảm xấu, trong chốc lát sắc mặt lúc sáng lúc tối, chỉ vào Tể Hứa hoảng sợ kêu lên: “Chẳng lẽ là ngươi??”
Bọn họ bị nhốt ở chỗ này, người thi thuật cũng không thể cách quá xa, chỉ có ở càng gần bọn họ thì hiệu quả càng mạnh hơn.
Trước đó bọn họ tưởng là Ngọc Hành, nhưng Ngọc Hành cũng không có lý do ra tay với bọn họ, huống chi Ngọc Hành là người dưới trướng hằng giả đại nhân, hệ không gian thật sự không giống tính cách yêu thích của hằng giả đại nhân.
Về phần ba người A Hồng, bọn họ đều là người đưa thư đã tiếp nhận sự giúp đỡ của những lão bản ở trong Quỷ thị giống mình, đôi bên đều có quen biết nhau.
Nếu nói ai đáng nghi nhất ở đây, vậy người đầu tiên là Tể Hứa.
Đối mặt với câu hỏi của A Hoàng, Tể Hứa đã không có hứng thú trả lời, ngược lại như có điều suy nghĩ đánh giá Ngọc Hành trước mặt.
Dường như phát hiện đại lục mới gì đó, vẻ mặt hưng phấn không hề giống người bị thương.
Phủi bụi đất trên người, Tể Hứa chậm rãi đứng thẳng người, có thể nghe được tiếng xương cốt trên người hắn ra rung lên rắc rắc, không biết có phải là ảo giác hay không lại khiến người ta cảm thấy dáng vẻ của Tể Hứa như cao lớn hơn một chút.
Đồng thời góc cạnh trên mặt trông càng tròn trịa hơn trước đó nhiều.
Tuy sự biến hóa không lớn nhưng đặt hai khuôn mặt trước sau chung một chỗ so sánh, sẽ phát hiện cả hai hoàn toàn tưởng như hai người.
“Ngươi không phải Tể Hứa! Ngươi là ai? Tể Hứa thật đâu?” A Hoàng vừa sợ vừa giận mở miệng cặn hỏi.
“Tể Hứa à, yên tâm hắn sống rất tốt, ách… Chắc là vậy!” Hắn ta hơi do dự, nghĩ dù sao nhân ông cũng tốt hơn vứt bỏ cái mạng nhỏ ở nơi này, so sánh kết quả vẫn là một lựa chọn tốt.
Nói đến đây, chỉ thấy trên khuôn mặt mượt mà của nam nhân trước mặt lại lộ ra nụ cười khoan hậu, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Hành: “Làm quen một chút, Bàn Tam!”
“Ngươi chính là Bàn Tam!”
Đôi mắt Ngọc Hành co rụt lại, người đứng hạng nhất trên bảng điểm cũng là hắn ta.
Tên này là người dự bị được Đãng Trầm bồi dưỡng, cũng là cá lọt lưới chuồn khỏi di chỉ thiên đình khi Hồng bà bà đến bình định.
Vì cho tới nay vẫn giữ được sự thần bí, cho dù mỗi lần tụ hội cũng chưa từng gặp người này.
Thậm chí Ngọc Hành từng nghi ngờ có phải người này là do Đãng Trầm hư cấu ra hay không, không ngờ lại gặp được ở đây.
“Ngươi vẫn luôn nhốt chúng ta ở chỗ này, rốt cuộc là muốn làm gì!”
Đối mặt với lời vặn hỏi của đám người A Hoàng, Bàn Tam hơi mất kiên nhẫn, con người đều có mới nới cũ, sau khi phát hiện con mồi mới, Bàn Tam đã không còn dục vọng tiếp tục chơi đùa với đám người A Hoàng.
Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn bốn người A Hoàng, trong ánh mắt hoang mang của bốn người lại nói nhỏ: “Bắt đầu!”
“Cái gì??”
Mọi người ngạc nhiên không hiểu rốt cuộc Bàn Tam muốn nói gì, bắt đầu cái gì?
Nhưng ngay trong lúc ngẩn ngơ, vẻ mặt A Lục bắt đầu vặn vẹo, trong bụng trào ra cảm giác thiêu đốt dữ dội, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng xé rách nội tạng ở trong bụng hắn ta.
Lúc này, ánh mắt Bàn Tam nhìn về phía Ngọc Hành bên cạnh, cười tủm tỉm cầm lấy túi nước vừa rồi, dựng thẳng ba ngón tay nói với Ngọc Hành: “Vừa rồi ta cho ba con cổ trùng vào trong túi nước này, ngươi đoán xem ai trong bốn bọn họ có thể sống?”
“Cổ trùng!”
Nghe đến đó ba người A Hoàng mặt xám như tro nhìn A Lục ngã trên mặt đất.
Quả nhiên, trong bụng của hắn ta bắt đầu giãy giụa bất quy tắc như có thứ gì đó muốn chui ra từ trong bụng của hắn ta, chống cái bụng lên cao cao, có thể thấy một khuôn mặt kỳ quái mơ hồ đang uốn éo dưới bụng.
Về phần A Lục đã dừng kêu thảm, người đã chìm vào trong hôn mê sâu.
“Đừng vọng tưởng lấy côn trùng ra, đám côn trùng này đều là rất lâu trước kia Đãng Trầm đại nhân trăm cay nghìn đắng thu thập được, một khi ký sinh vào thân nguòi sẽ không thể dễ dàng tìm ra được, nếu các ngươi có thể giết chết nó, trong máu của nó hàm chứa mấy chục loại kịch độc có thể giết chết người đưa thư trung cấp, các ngươi đều phải chết!”
Bàn Tam nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Hành: “Chúng ta chơi một trò chơi thì thế nào, nếu ngươi đoán đúng ta thả ngươi đi, nếu ngươi đoán sai, ta sẽ kích hoạt một con cổ trùng!”
Đôi mắt Bàn Tam trở nên nóng rực như lửa, khiến Ngọc Hành chửi bới trong lòng: “Kẻ điên.”
“Nói đi, đánh cược cái gì!”
Sau khi im lặng một lát, cuối cùng Ngọc Hành vẫn đồng ý trong ánh mắt cầu xin của đám người A Hoàng.