“Cược…” Bàn Tam kéo dài giọng thành một âm dài, một đôi tròng mắt đen bóng đảo qua đảo lại trên thân ba người A Hoàng, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về cá cược.
Nhưng lúc này đôi mắt Bàn Tam linh lợi đảo quanh, quay đầu nhìn về phía Ngọc Hành: “Hắc hắc, hòa thượng ngươi phạm giới rồi!”
Vừa nói xong, chỉ thấy bụng ba người A Hoàng đột nhiên bị giác hút bén nhọn xé rách ra, thoáng cái xác ba người đã ngã xuống đất, thối nát mơ hồ.
…
Ở một chỗ khác, phân thân Triệu Khách bị Tam Giới hòa thượng nhìn chằm chằm, trên dưới cả người đều không dễ chịu.
Nhưng không vì vậy mà trốn đi, trên đầu của hắn có một ngọn lửa màu bạc như chiếc đèn lồng trong đêm tối, chỉ cần không mù đều có thể thấy được.
Nhưng bộ phân thân này cũng không có năng lực nói chuyện, cho nên phân thân Triệu Khách chỉ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.
Điều này khiến khuôn mặt đắng chát của Tam Giới không khỏi hơi xấu hổ.
Trước đây không lâu mình còn đích thân đến cửa tìm Triệu Khách gây chuyện, không ngờ chỉ chớp mắt mình đã sa sút đến kết cục như thế.
Thật sự là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tam Giới chợt đưa mắt nhìn về phía Cát Mã Bạt Hi, nụ cười trên mặt lại càng chua xót hơn: “Năm đó sư phụ đã nói, bây giờ cuối cùng ứng nghiệm là thiên ý cũng là định số, sư đệ sớm ra tay cho kịp, đừng trì hoãn thời gian.”
Khuôn mặt Cát Mã Bạt Hi không biểu cảm, không trả lời Tam Giới hòa thượng cũng không có dục vọng muốn nói chuyện, trong miệng vẫn mặc niệm kinh văn, tiếp tục gia cố phong ấn.
Ở trong mắt đám người ngoài như Tề Lượng, nơi này chỉ là bầu không khí quỷ quyệt cũng không sinh ra biến hóa kinh khủng gì.
Nhưng vừa rồi thông qua một sợi vết nứt này, đám người Tề Lượng hiểu rõ hiện tại cũng không phải không có biến cố, mà là bọn họ không thấy mà thôi.
Là Cát Mã Bạt Hi cưỡng ép phong cấm khu vực này hình thành một mảnh không giản đơn độc.
Một khi không gian này vỡ vụn, đến lúc đó cả ngọn núi đều biến thành một mảnh luyện ngục.
“Năm đó vây quét Ma giáo thì chúng ta còn nhỏ, nghĩ kỹ lại, ngày đó cũng là một cơn ác mộng, giáo nghĩa cái gì, lễ nghĩa liêm sỉ cái gì đều bị ném sạch, mỗi người đều đang cố hết sức đi cướp bóc.”
Tam Giới hòa thượng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lúc không ai để ý lại tự lẩm bẩm kể về chuyện cũ năm đó.
“Ta nhớ một đạo sĩ trẻ tuổi cướp đi một bộ kinh thư gọi là Tiên thiên nhất khí hỗn nguyên công, còn có hai bộ kiếm pháp rồi rời đi, sau này nghe nói hắn khai sáng Toàn Chân giáo ở Trung Nguyên. Điều buồn cười là, hắn sợ hậu nhân tu tập bộ Tiên thiên công này, từ đó hiểu được nguồn gốc của công pháp, đến tận lúc cận kề cái chết cũng không truyền ra ngoài, ha ha ha ha, buồn cười, buồn cười.”
Những điều này cũng không phải trí nhớ của Tam Giới hòa thượng, nói nghiêm khắc là trí nhớ của Đại Giác hòa thượng.
Phân thân Triệu Khách hơi híp mắt lại, trong lòng đột nhiên cảnh giác: “Không, hắn không phải Tam Giới hòa thượng!”
Trong lòng đám người Hắc Trác ngạc nhiên, không ngờ lại còn có chuyện này?
Thì ra năm đó Vương Trùng Dương cũng đã làm chuyện giết người cướp của.
Nhưng nghĩ lại Toàn Chân giáo thân ở Kim Nguyên mà xa rời Nam Tống, suốt đời phục vụ chính quyền dị tộc mà không hề xấu hổ, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
“Hắc hắc, năm đó sư phụ nói hắn không sống tới một giáp, không ngờ 59 tuổi đã chết, phi, Thuần Dương lão tổ cái gì, còn không sống lâu bằng đồ đệ của hắn!”
Sau khi nói đến đây, vẻ mặt Tam Giới thay đổi, dáng vẻ nửa điên nửa si hoàn toàn không cùng một thần thái với lúc trước, đồng thời càng nói càng điên.
“Còn có mấy hòa thượng không biết đã cướp đi bao nhiêu điển tịch, sau khi trở về ngơ ngẩn mở điển tịch ra, 36 phòng cái gì! Theo kiểu của bọn họ, ta có thể làm 366 phòng cũng chê ít!”
Mọi người thấy thế vẻ mặt lập tức ảm đạm, Tam Giới đã chết, Tam Giới hòa thượng trước mặt chỉ là một cái xác ngoài.
Hắc Trác muốn mở miệng, lại thấy Thiên Dụ giẫm vào chân hắn ta một cái, lắc đầu ra hiệu không nên mở miệng.
Lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, sau khi nhanh chóng viết mấy chữ ở bên trên, lại mở ra cho đám người Tề Lượng nhìn, đương nhiên cũng bao gồm Triệu Khách.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết mấy chữ lớn rất thanh tú.
【 Đừng mở miệng, hắn đang chờ chúng ta nói chuyện! 】
Hắc Trác nhìn tờ giấy, vô thức muốn a một cái, kết quả còn chưa há miệng đã bị Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ đưa tay bịt miệng.
“Hắc hắc, các ngươi sợ cái gì, trò chuyện với ta có đáng sợ như vậy không, lần trước người thăm dò ta trong khe hở tương lai cũng là ngươi phải không, một tên mù lòa lại có bản lĩnh như vậy, thật sự không tầm thường!”
Ánh mắt Tam Giới hòa thượng nhìn chằm chằm Thiên Dụ bên cạnh Hắc Trác, chân thành khen ngợi cũng như lần trước khen ngợi Triệu Khách ở trên Lưu ly đăng hội, còn hào phóng lấy ra một bản kinh thư từ trong ngực.
“Tuy ngươi mù nhưng sinh ra một trái tim linh lung, nay này có bản Linh Lung cửu biến, nếu ngươi có thể tu tập thì từ này không còn bị thiên cơ cản tay, từ đó tiến có thể khống chế càn khôn, lùi có thể điên đảo âm dương, tặng ngươi cách này coi như bần tăng thành toàn thí chủ, kết một thiện duyên.”