Tuy không biết Tam Giới hòa thượng nói thật hay giả, nhưng người nghe thật sự dao động.
Thấy Thiên Dụ không hề lay động, Tam Giới hòa thượng cũng không giận chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu ngươi không tin cũng có thể xem bói bất cứ lúc nào, xem bần tăng có nói sai hay không!”
Nói xong cũng không để ý đến Thiên Dụ, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Hắc Trác, ánh mắt chỉ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt đã khiến Hắc Trác có cảm giác lạnh lẽo rơi vào vực sâu.
“Wow, tên này thật sự là một đại Boss! Cũng may không để hắn đi ra, nếu không chúng ta đều phải xong đời.”
Sau khi Hắc Trác không nhịn được rùng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Lúc này che lỗ tai của mình, nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ tên này nói cái gì thì mình cũng kiên quyết không nghe, cũng không nhìn.
Nhưng Hắc Trác càng chống cự, Tam Giới lại càng có hứng thú.
Càng ngoan cường chống cự, thường càng dễ lộ ra vấn đề của bản thân.
Trừ khi có thể làm được như Thiên Dụ, trong lòng đã sớm yên tĩnh như nước, không hề lo lắng khiến hắn ta không hề có chỗ ra tay.
Nếu không hắn ta cũng rất hy vọng người ở chỗ này có thể đề phòng hắn ta giống như Hắc Trác.
Dựa vào một câu kiến thức tiếp thị để hình dung, chỉ cần phá hủy sự đề phòng của khách hàng, thứ còn lại cũng là sự tin tưởng không giữ lại chút nào.
Một tên tinh anh tiếp thị giỏi dùng lời nói và kỹ năng chuyên nghiệp để dỡ bỏ sự đề phòng này.
Tam Giới lại càng trực tiếp hơn, tất cả sự dụ dỗ đều trực tiếp cắm vào thấy máu, mặc kệ ngươi cảnh giác đến mức nào, phần lễ vật này nhất định sẽ kích thích tiếng lòng của ngươi.
Đáng tiếc, ngay lúc Tam Giới hòa thượng tràn đầy phấn khởi chuẩn bị thử công phá phòng tuyến tâm lý của Hắc Trác, cuối cùng Cát Mã Bạt Hi đã mở miệng.
Chỉ là mở miệng chứ không phải nói chuyện, mà là niệm tụng ra một đoạn kinh văn quấn miệng càng cổ xưa hơn.
Theo kinh văn được tụng xướng, một vòng Phật quang mênh mông dâng lên sau lưng Cát Mã Bạt Hi cứ như mặt trời mênh mông.
Phật quang kéo dài lên bầu trời, xua tan sương máu xung quanh như kéo dài đến tận Tây phương cực lạc.
Vô số bóng dáng Phật Đà hiện ra phía trên cửu tiêu, kim thân pháp tướng vây quanh Đại Nhật Như Lai Phật Tổ Thích Già Ma Ni.
Trong chốc lát dường như Phật quốc chân chính buông xuống.
Đây là Cát Mã Bạt Hi đang lấy bản thân làm đòn bẩy, mượn nhờ lực lượng của cao tăng bên cạnh cưỡng ép gọi ra thế giới Phật quốc buông xuống, chuẩn bị mượn lực lượng Phật quốc để cưỡng ép trấn áp ác niệm Đại Giác.
“Đây đã vượt qua lực lượng ngũ giai!”
Phật quốc buông xuống, thậm chí khiến phân thân Triệu Khách cũng sinh ra dao động trong tích tắc.
Thực lực như vậy, chỉ sợ dù là người đưa thư cao cấp đích thân tới cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi ích gì.
Quả nhiên, ở trong bối cảnh này, những người dự bị bọn họ chỉ có thể biến thành vai phụ trong nội dung cốt truyện, muốn thật sự trà trộn vào nhiệm vụ chính tuyến trong cốt truyện, e rằng sẽ phải chịu gió lốc kịch liệt của nội dung cốt truyện, bị xé đến không còn cả cặn bã.
Nhìn Phật quốc buông xuống trước mắt, phân thân Triệu Khách không khỏi hơi ngây ngốc, nhưng ngay lúc này Triệu Khách đột nhiên chú ý đến một đoàn thánh hỏa trên đỉnh đầu hắn đang đong đưa dữ dội, dường như sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào.
“Không thích hợp!”
Trong lòng phân thân Triệu Khách căng thẳng, có lẽ trực giác bẩm sinh của loài chim khiến hắn sinh ra một loại khủng hoảng không diễn tả được.
Một luồng bóng tối im hơi lặng tiếng vọt đến từ bốn phương tám hướng trong núi rừng.
Chí tà chí ác…
Khiến lông vũ của phân thân Triệu Khách cũng không nhịn được run rẩy.
“Soạt!!!”
Phân thân Triệu Khách cảnh giác có thứ gì đó đến gần từ sau lưng, da thịt cả người run rẩy như huyết dịch cũng bị đông cứng trong nháy mắt này, hắn muốn vung cánh trốn đi mới kinh khủng phát hiện hắn đã không động đậy được.
“Phù!”
Một mùi hôi thối xen lẫn mùi rỉ sắt dày đặc bay tới, rừng cây bị đẩy ra, một khuôn mặt hờ hững xuất hiện bên cạnh hắn.
Đây là một tên hòa thượng cao tuổi, trên mặt có từng tầng nếp nhăn và đốm đồi mồi.
Mười cái giới ba trên da đầu đủ để chứng minh, lão tăng nhân này đã từng được hưởng địa vị như thế nào trong Phật môn.
Đầu óc Triệu Khách ong lên như có chút ấn tượng, hình như đã từng thấy khuôn mặt này trên đường đến đây.
Trong đầu Triệu Khách thoáng qua hình ảnh về khuôn mặt này, không sai, hắn thật sự từng thấy khuôn mặt này trong số những hòa thượng treo ngược trong rừng cây.
“Sạt sạt…”
Theo tiếng rừng cây xung quanh lắc lư, trong lòng Triệu Khách vô cùng lạnh lẽo: “Đáng chết, những thứ đồ chơi kia vẫn còn sống!”
“Vù…”
Khí tức tối tăm vọt tới từ bốn phía khiến thánh hỏa trên đỉnh đùa Triệu Khách lung lay sắp đổ, càng ngày càng yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Triệu Khách tự hỏi hắn có kinh nghiệm khá phong phủ, ít nhất đã thấy đủ loại chuyện quỷ dị ở trong không gian khủng bố, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp được bóng tối khiến người ta ngạt thở tuyệt vọng như trước mặt.
Dường như bóng tối ở thời khắc này đã không còn là một từ ngữ, mà thật sự sống, đã có được sinh mạng.
Lan tràn ra từ trong vực sâu, cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.
“Rắc rắc…”