Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2394 - Chương 2394 - Một Mảnh Hỗn Độn

Chương 2394 - Một mảnh hỗn độn
Chương 2394 - Một mảnh hỗn độn

Phân thân Triệu Khách quay đầu nhìn cánh chim của hắn, chỉ thấy cánh chim dần hư thối trong bóng đêm, bắt đầu lộ ra huyết nhục phía dưới da thịt tiến thêm một bước bị ăn mòn, hòa tan.

Đoàn thánh hỏa trên đỉnh đầu hắn cố hết sức thiêu đốt, tản ra ánh sáng thánh khiết muốn xua tan bóng tối xung quanh cho hắn.

Nhưng đoàn thành hỏa này thật sự quá yếu ớt, trong bóng đêm hèn mọn không có ý nghĩa.

Tề Lượng đứng cách đó không xa có cảm giác, nhìn về phía vị trí của Triệu Khách, chỉ thấy xung quanh một mảnh mờ tối, ngọn lửa màu bạc trên đỉnh đầu Triệu Khách càng ngày càng xa, cho đến khi chẳng mấy chốc sẽ biến mất trong bóng đêm.

“Thánh quang!”

Thấy thế, Tề Lượng quyết đoán giơ bàn tay lên, một sợi ánh sáng mạnh bắn ra từ trong lòng bàn tay.

Thánh quang thuật chỉ là một con tem hệ thánh quang bình thường, sau khi thôn phệ cũng chỉ có năng lực nhất giai, có thể nói là yếu nhất trong tất cả năng lực hệ thánh quang.

Nhưng loại năng lực này ở trong tay Tề Lượng lại thể hiện ra một mặt nằm ngoài dự đoán của người thường.

Ánh sáng mạnh mẽ hội tụ thành một quả cầu ở trong lòng bàn tay Tề Lượng, chợt hình cầu phân chia ra từng tầng hình thành một mặt kính lồi hình tròn, trong chớp nhoáng khiến tia sáng Thánh quang thuật tăng cường hơn mấy lần.

Đây chính là nguyên nhân khiến Tề Lượng thích Thánh quang thuật.

Tuy uy lực của nó khá nhỏ, năng lực phụ trợ cũng không mạnh nhưng lại có tính khống chế mà năng lực hệ thánh quang khác không có.

Đối với một người xuất thân sinh viên đại học như hắn ta, tính khống chế cường đại sẽ tạo ra vô số loại khả năng, cũng như một chiêu này là tác phẩm đắc ý của Tề Lượng.

Một cột sáng màu vàng như Định hải thần châm khuấy đảo tứ hải xuất hiện trong bóng đêm vô tận.

Nhưng Tề Lượng không ngờ khoảng cách xuyên thấu của Thánh quang kém xa dự đoán của hắn ta, sau khi xuyên qua khoảng cách hơn trăm trượng đã không cách nào tiếp tục xuyên qua bóng tối, ngược lại càng giống bị bóng tối không ngừng nuốt hết.

Thấy thế vẻ mặt Tề Lượng lúc sáng lúc tối, quyết đoán cắt đứt Thánh quang thuật trong tay, nói với ba người Hắc Trác sau lưng: “Nhanh lùi lại!”

Lúc này, hắn ta đã không thể lo cho sự an nguy của Triệu Khách.

Huống hồ, hắn ta biết rõ đây chỉ là một bộ phân thân của Triệu Khách, cho dù chết cũng không quan trọng với Triệu Khách.

“Chạy về phía tây!”

Thiên Dụ không ngừng xem bói, tay chỉ về hướng tây, đây là điểm cao ở sườn núi uốn lượn vào trong mây trời.

Vách đá này với người bình thường, dù là cao thủ võ hiệp trong tiểu thuyết của Kim Dung cũng là vách đá cheo leo, nhưng đối với đám người Tề Lượng lại là đất bằng.

Hắc Trác vác Thiên Dụ ở trên bả vai của mình, nửa người dưới nhanh chóng biến hóa ra tám cáo móng vuốt như nhện, lại sinh ra giác hút giống bạch tuộc.

Nhìn kỹ những giác hút này vô cùng mềm mại, không chỉ có lực lượng bám hút, còn có dịch nhờn giống với ốc sên.

Cho dù leo lên một số tảng đá nhọn hoắt sắc bén cũng không làm giác hút bị thương, tám cái chân cùng mở ra, tốc độ leo lên vách đá gần như thẳng đứng lại nhanh đến mức khiến người ta tặc lưỡi.

Tề Lượng thấy thế gọi ra Thánh quang thuẫn, quay đầu nhìn về phía Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ, nhưng Cừu Bách Lăng chỉ lắc đầu mũi chân điểm nhẹ vào mấy tảng đá, không tốn sức chút nào đã nhẹ nhàng vượt qua Hắc Trác.

Thấy thế, Tề Lượng không khỏi quay đầu nhìn về phía thế giới đen kịt sau lưng.

Nhưng chỉ trong giây lát mảnh thế giới này đã biến thành bóng tối hoàn toàn, liếc nhìn lại mặt đất, núi rừng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa như một cái lỗ đen thật lớn.

Về phần phân thân Triệu Khách, đã sớm bị nuốt hết ở trong đó, cũng không thấy bóng dáng nào.

Trong bóng tối, ánh sáng duy nhất là Phật quốc óng ánh khắp nơi ở sau lưng Cát Mã Bạt Hi.

Ánh sáng tối sầm lại, hoàn toàn như hai thế giới va chạm.

Sự va chạm của thực lực ở cấp bậc này đã sớm vượt ra khỏi phạm vi mà người đưa thư trung cấp đủ khả năng đụng vào, đạt đến trình độ người đưa thư cao cấp.

Trong sự va chạm của sáng tối, toàn bố thế giới lại rơi vào trong yên lặng, không có tiếng động cũng không có vụ nổ dữ dội.

Đám người Tề Lượng đứng ở đỉnh núi nhìn xuống hoàn toàn là một mảnh hỗn độn.

“Các ngươi nói ai có thể thắng?”

Hắc Trác hỏi một vấn đề không ra sao, bị Thiên Dụ bên cạnh khinh thường.

Sáng và tối nhanh chóng tích lũy, bên trong ẩn chứa lực lượng khổng lồ khiến Tề Lượng không nhịn được siết chặt nắm đấm của mình, trong đầu không nhịn được nghĩ đến trong chương trình học vật lý thiên thể ở đại học, một vị giáo sư từng miêu tả hình ảnh ngôi sao sụp đổ.

Kết cấu vật chất bên ngoài không ngừng thu nạp sụp đổ vào bên trong, cuối cùng sinh ra vụ nổ lớn, hình thành lỗ đen đủ để cắn nuốt tất cả.

Hình ảnh giáo sư miêu tả đang xuất hiện ở trước mặt mình.

Một sáng một tối nhanh chóng đè ép nhau ở trong hỗn độn, Tề Lượng vừa nghĩ nếu lúc này một trong lực lượng này tiết ra ngoài.

Hắn ta, bọn họ, thậm chí tất cả mọi người ở ngọn núi phụ cận, có thể còn sống sót hay không?

Đây là một ẩn số.

“Rốt cuộc chúng ta đến nơi này làm gì??”

Lần đầu tiên trong mắt Tề Lượng xuất hiện vẻ hoang mang, nội dung cốt truyện phát triển đến bây giờ đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu một cách nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment