“Nói vậy, trụ sở Phật môn xảy ra nhiễu loạn lớn!”
Triệu Mẫn tự mặc quần áo, sau khi nghe Triệu Khách nói đến đây ngạc nhiên đến mức quên cài nút áo trước ngực, qua một lúc lâu mới xoay người lại, đôi mắt tỏa sáng vẫn nhìn chằm chằm vào con tê tê đang nằm trên giường êm của mình.
“Ngươi nói thật!”
Triệu Khách thao túng phân thân cẩn thận dùng móng tay xiên một miếng táo cắt gọn cho vào trong miệng, sau khi đổi một tư thế khá thoải mái nằm trên giường êm mới gật đầu nói: “Đương nhiên, lần này Phật môn xảy ra nhiễu loạn lớn, ta đoán lần này tranh đấu Phật Đạo còn chưa bắt đầu đã kết thúc.”
Triệu Khách cẩn thận phân tích.
Tuy kết quả sau cùng rất có thể là vì Cát Mã Bạt Hi liều lĩnh hung hăng ra tay, trấn áp phong ấn ác niệm Đại Giác nhưng xác suất này cũng không cao.
Ít nhất Triệu Khách thấy là như vậy.
Thông qua lần tiếp xúc trước đó, hắn tin tưởng tên ác niệm Đại Giác này chắc chắn không phải một ác niệm không có đầu óc.
Ngược lại, hắn ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào cùng với ngộ tính cao siêu, Cát Mã Bạt Hi muốn trấn áp hắn ta, có lẽ chưa chắc đã thành công.
Hơn nữa lùi một vạn bước để nói, cho dù thành công trấn áp thì Phật môn cũng mất đi tu cách tiếp tục tham dự tranh đấu Phật Đạo lần này.
Cho nên mặc kệ nói như thế nào, Phật môn cũng đã thua.
Bản thân đã gây ra vấn đề lớn như vậy, dù Phật môn và Toàn Chân giáo chiếm cứ ưu thế như thế nào trong biện luận, cuối cùng sẽ không trở thành đối tượng được triều đình để ý đến.
Triệu Mẫn nghe đến đó ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kết quả này thật sự là thay đổi kịch vui, Phật môn vì lần đại biện luận Phật Đạo này đã trải qua hơn mười năm cẩn thận từng bước.
Đầu tiên làm suy yếu lực ảnh hưởng của Toàn Chân giáo ở trong triều đường, sau đó không ngừng tạo hình tượng của mình, không ngừng mượn danh tiếng của Toàn Chân giáo để thành toàn cho mình.
Nói trắng ra là, trong hiện thực cũng là một bộ mượn danh tiếng của người khác để làm việc cho mình.
Hơn mười năm mới ép Toàn Chân giáo đến một bước này, Phật môn đang định dùng hết vốn liếng cũng phải một kích thủ thắng, kết quả còn chưa bắt đầu đã tự lật thuyền trước?
Dù là viết tiểu thuyết cũng chưa chắc dám viết như thế.
“Được, ta đã hiểu, chuyện còn lại cứ giao cho ta!”
Triệu Mẫn là một nữ nhân thông minh, sau khi Triệu Khách nói tin tức này cho nàng, nàng đã nhanh chóng lấy được tin tức có ích cho mình từ trong tin tức này, đồng thời đã chuẩn bị xong phải làm thế nào để lợi dụng những tin tức này.
Về việc đánh cờ trên triều đình, Triệu Khách không hiểu cũng lười vung tay múa chân làm anh hùng bàn phím
Vì vậy Triệu Mẫn mặc quần áo xong, trước khi nàng định nhanh chóng rời đi, Triệu Khách chỉ đưa ra một yêu cầu cho Triệu Mẫn.
“Hỏa thần pháo… Ngươi cần cái này làm gì??”
Sau khi nghe được yêu cầu của Triệu Khách, Triệu Mẫn lập tức cảnh giác.
Hỏa thần pháo là trọng khí Đại Nguyên, vì người ám sát nàng lần trước lấy ra một khẩu Hỏa thần pháo, sau đó đã khiến ba vị tổng quản môn quan bị chém đầu cả nhà, liên lụy đến hai thành viên gia tộc hoàng kim, bây giờ còn đang giam trong lao.
Có thể thấy triều đình khống chế nghiêm ngặt lợi khí sát thương quy mô lớn như Hỏa thần pháo thế nào.
“Ta chỉ cần đạn pháo, không cần đại bác, điều này cũng không làm khó ngươi chứ, về phần muốn làm gì đó là việc của ta!”
Triệu Khách vung móng tay dài nhỏ bén nhọn lên, cẩn thận bốc một hạt bồ đào cho vào trong miệng, lại nói với Triệu Mẫn một câu: “Đúng rồi, hiện tại ta đã thế này ăn gì cũng không tiện, nếu có thị nữ đáng tin thì tìm đến đút cho ta ăn chút gì đó!”
Sau khi Triệu Mẫn im lặng một lát mới gật đầu đi ra ngoài.
Thấy thế, Triệu Khách nằm trên ghế mềm không khỏi cười trộm, có lẽ vì khái niệm chế độ đẳng cấp bẩm sinh của Nguyên tộc.
Cho dù Triệu Mẫn là quận chúa cao cao tại thượng, nhưng vì thân phận của hắn đã trở thành hộ pháp Tát Mãn giáo, đến mức trong vô thức đã ngồi ngang vai vế với Triệu Mẫn, tất cả đều nhờ Triệu Mẫn ban tặng.
“Quả nhiên, vẫn là ăn bám thoải mái nhất!” Triệu Khách lập tức than thở trong lòng…
…
Ban đêm, bản tôn Triệu Khách đến trụ sở Toàn Chân giáo đúng hẹn, bắt đầu đo đạc mảnh đất trước căn cứ.
Miêu Đạo Nhất rất vui vẻ chạy rời, lại gần bên cạnh Triệu Khách nói: “Nói cho ngươi một tin tức tốt, sư phụ ta vừa quyết định truyền nửa bộ Tiên thiên công cho ta!”
Miêu Đạo Nhất nói xong còn nháy mắt, vẫn là dáng vẻ thích khoe khoang nền móng nhà mình giống lần đầu tiên gặp Triệu Khách, vẻ mặt ngạo kiều tuyên bố cho Triệu Khách biết mình là người tiêu tiền như nước, đúng, là cái loại người ngốc nhiều tiền!
“Tiên thiên công??”
Triệu Khách ngạc nhiên, vặn hỏi: “Thật sự có công pháp này? Sao chỉ có nửa bộ??”
Miêu Đạo Nhất nhếch miệng cười, sau khi nhìn quanh xác định bốn bề vắng lặng mới lén lút nói nhỏ với Triệu Khách: “Năm đó Trùng Dương tổ sư không có truyền thừa, nhưng sư phụ của sư phụ ta là Lưu Xử Huyền một trong Toàn Chân thất tử năm đó.”
Thì ra năm đó Vương Trùng Dương thật sự không truyền lại Tiên thiên công.
Nhưng Lưu Xử Huyền là người phụ trách cuộc sống thường ngày của Trùng Dương tổ sư, ngày thường thấy Trùng Dương tổ sư tu tập tâm pháp và khẩu quyết, đã lặng yên nhớ được nửa bộ.