Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2397 - Chương 2397 - Tự Giải Quyết Cho Tốt (2)

Chương 2397 - Tự giải quyết cho tốt (2)
Chương 2397 - Tự giải quyết cho tốt (2)

Nửa bộ Tiên thiên công này đã bị cất giấu trong Tàng kinh các, chỉ có một mình sư phụ của Miêu Đạo Nhất biết đến, vừa rồi đã âm thầm truyền môn công pháp này cho Miêu Đạo Nhất.

Triệu Khách gật đầu ồ lên một tiếng rồi không có đoạn sau nữa, hắn lại không có suy nghĩ đặc biệt gì với bộ Tiên thiên công này.

Trên tay hắn nhiều đồ tốt đến mức không có chỗ để, huống chi chuyến này hắn đã lấy được thu hoạch lớn nhất là Vạn Tượng chi đồng trước ngực, so ra còn trân quý hơn con tem hoàng kim, đương nhiên sẽ không ham muốn một cái Tiên thiên công còn không hoàn thiện.

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Triệu Khách, Miêu Đạo Nhất thất vọng rất lâu.

Sau khi ánh mắt lấp lóe mấy lần, tiếp tục đuổi theo sau lưng Triệu Khách nói: “Vương huynh, sư phụ ta ngoại trừ truyền tụ cho ta một bộ Tiên thiên công, còn truyền cho ta một bộ Ngự kiếm thuật rất thần diệu, không biết cao thâm hơn trước đó bao nhiêu cấp độ.”

Triệu Khách nghe đến đó cuối cùng đã dừng bước, quay đầu đánh giá Miêu Đạo Nhất một chút, bĩu môi nói: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì??”

Đến trình độ khôn khéo như Triệu Khách, tất nhiên liếc một cái là có thể hiểu được chút suy nghĩ vặt của Miêu Đạo Nhất.

Trước đó khoe khoang về một bộ Tiên thiên công, sau đó lại lấy ra Ngự kiếm thuật, đây cũng không phải cố ý khoe khoang cho hắn nhìn, mà là đổi cách muốn để hắn làm việc giúp hắn ta.

Tuy thỉnh thoảng Triệu Khách sẽ dùng loại thủ đoạn này, nhưng cách dùng của Miêu Đạo Nhất thật sự quá kém.

Triệu Khách cảm thấy nếu hắn tiếp tục không để ý đến hắn ta, không biết chút nữa Miêu Đạo Nhất sẽ lấy ra thứ tốt gì.

Miêu Đạo Nhất khẽ giật mình không ngờ lại bị Triệu Khách dễ dàng chọc phá lớp ngụy trang của mình như vậy, trong chốc lát vẻ mặt hơi lúng túng.

Nhưng chẳng mấy chốc Miêu Đạo Nhất nghiêm nghị lôi kéo Triệu Khách đi sang một bên, khẽ cầu cứu bên tai Triệu Khách: “Vương huynh, ta nhờ ngươi một việc, giúp ta mở một cái lỗ ở góc trên cùng bên trái của trận pháp này, không cần lớn, nhỏ như vậy là đủ!”

Miêu Đạo Nhất nói chuyện lại khua tay mấy cái trên bản vẽ của Triệu Khách, một cái lỗ nhỏ còn chưa đến một bàn tay, vị trí rất bí mật người bình thường căn bản không chú ý đến.

Triệu Khách liếc mắt đánh giá Miêu Đạo Nhất: “Điều này không có vấn đề???”

Tuy Triệu Khách không hiểu trận pháp nhưng Triệu Khách không hiểu người.

Nếu là trận pháp cần, Miêu Đạo Nhất sẽ không cần phải lén lút như thế, làm vậy chỉ có thể nói hắn ta có tư tâm không ai được biết, về phần là cái gì thì Triệu Khách không rõ, hắn cũng lười hỏi rõ.

Nhưng làm vậy có thể khiến trận pháp xảy ra vấn đề hay không, Triệu Khách vẫn muốn vặn hỏi một câu.

“Không có vấn đề, chỉ là một cái lỗ nhỏ, không có vấn đề gì.”

Miêu Đạo Nhất vỗ ngực bảo đảm với Triệu Khách.

Thấy thế, Triệu Khách không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn ta, quả nhiên chẳng mấy chốc Miêu Đạo Nhất đã thua trận trước ánh mắt của Triệu Khách.

Sau khi xoắn xuýt một lúc, lấy ra một cái hộp vuông vức từ trong ngực của mình.

Hắn ta mở cái hộp ra một khe hở nhỏ.

Triệu Khách nhìn hộp mở ra, lại thấy một đôi mắt to trong suốt mở ra từ khe hở cái hộp, ánh mắt đánh giá bên ngoài một chút, sau khi thấy Triệu Khách lại hơi e ngại trốn vào trong hộp.

“Là nàng!”

Thấy thế Triệu Khách không khỏi trợn mắt, lạnh lùng nhìn Miêu Đạo Nhất: “Tiểu tử ngươi điên rồi, lại mang theo Tri chu tinh này ở trên người, muốn chết sao??”

Tuy Triệu Khách biết Miêu Đạo Nhất và Tri chu tinh có quan hệ không rõ nhưng không ngờ Miêu Đạo Nhất lại to gan lớn mật đến trình độ này, kim ốc tàng kiều còn chưa đủ, lại dẫn theo bên cạnh.

Mặc dù cái hộp này đã bị phong ấn nhưng nơi này là trụ sở Toàn Chân giáo, chưa nói đến Toàn Chân chưởng giáo Triệu Chí Kính, chỉ nói mấy vị trưởng lão khác có thể phát hiện Tri chu tinh bên cạnh Miêu Đạo Nhất bất cứ lúc nào.

Thử nghĩ xem, sau khi những lão già đề xướng cấm dục khổ tu biết chuyện này, đến lúc đó Miêu Đạo Nhất không chết cũng bị lột da.

Về phần Tri chu tinh này, đến lúc đó tuyệt đối bị những lão gia hỏa này siêu độ.

“Suỵt! Vương huynh, ngươi không giúp ta chuyện này, Tiểu Yên chắc chắn phải chết, một khi đại trận mở ra mời Đông Nhạc đại đế đến, đến lúc đó Tiểu Yên chỉ là một tiểu yêu, chắc chắn khó thoát cái chết!”

“Đông Nhạc đại đế??”

Triệu Khách nghe xong cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng không nhớ ra được đã nghe ở nơi nào.

Tóm lại cũng không cảm thấy hứng thú với cái tên này, ra hiệu Miêu Đạo Nhất nói tiếp.

Thì ra sau khi Triệu Chí Kính biết bốn viên Tứ Tượng châu vỡ vụn, cộng thêm thiên phạt buông xuống trước đó đã làm rõ sự chênh lệch giữa Toàn Chân giáo và Phật môn, đã nghĩ ra một cách.

Đó là mượn nhờ trận pháp, mời Đông Nhạc đại đế giáng thế.

Thật ra nói một cách nghiêm ngặt, điều này đã phạm phải giáo nghĩa trọng đạo cấm thuật của Toàn Chân giáo.

Nhưng Đông Nhạc đại đế cũng là thần linh chủ cung Đạo gia, nghiêm túc tính toán ra ai cũng không thể nói không thích hợp.

Cho nên trận pháp này cũng là một trận pháp thỉnh thần.

Đường nhiên cái giá phải trả cũng khá to lớn, ít nhất phải hao tổn công lực nửa đời của ba vị trưởng.

Bình Luận (0)
Comment