Lúc này quả cầu linh hồn của da bạch hồ vẫn còn ở trong túi của Triệu Khách, sau khi Triệu Khách trở về hiện thực cũng từng nghĩ sẽ mở cái hộp này ra, kết quả phát hiện căn bản không mở ra được.
Hắc bàn nhận lấy cái hộp quan sát, không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Triệu Khách nói: “Thứ này… Hơi giống với đồ chơi của Tát Mãn giáo đông bắc, nơi này còn có con dấu Tát Mãn giáo, thoạt nhìn như làm bằng thi dầu, ngươi trở về dùng nước gạo nếp ngâm nhiều lần, chắc có thể ngâm nở ra.”
“Chỉ đơn giản như vậy??”
Triệu Khách hơi ngạc nhiên, không ngờ có thể dùng cách đơn giản như vậy để mở chiếc hộp này ra.
“Việc đời vốn đơn giản, chỉ là con người làm nó trở nên phức tạp, huynh đệ, tự giải quyết cho tốt, bảo trọng.”
Hắc bàn nói xong liền đẩy cửa rời đi, Triệu Khách giải quyết rắc rối cho hắn ta, hắn ta nói cho Triệu Khách biết bí mật Phật châu và việc Trấn hồn hạp, hai người đã thanh toán xong nhân quả.
Sau khi Hắc bàn rời khỏi cửa chính khách sạn, suy nghĩ rồi giậm chân lẩm bẩm: “Thua lỗ rồi, không kết được thiện duyên, lại kết một cọc nghiệt duyên.”
Tuy trấn Viễn rất tốt nhưng Hắc bàn cũng không muốn ở lại đây, thấy đằng xa có một chiếc taxi sáng đèn, Hắc bàn lập tức vẫy tay.
“Đi đâu?”
Tài xế dừng lại thò đầu ra, Hắc bàn liếc mắt nhìn trộm thấy trong xe ngoại trừ tài xế còn có một người nữa, lại còn phải ngồi chung xe.
Thế nhưng Hắc bàn cũng không quan tâm sẽ đi đâu, chỉ cần đừng gặp phải Vương cẩu tử là được.
Mở cửa xe ngồi vào trong, thấy bên cạnh là một chàng trai hơn 20 tuổi, mày đẹp mắt sáng, hơi có khí chất thư sinh, chỉ ngồi ở đó đã cho người ta cảm giác như một miếng ngọc ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất thân thiện.
Điều khác biệt với Triệu Khách là, tuy trên người Triệu Khách có khí tức sinh mệnh mênh mông, nhưng lời lẽ hành động lại lộ ra sự âm u bá đạo.
So sánh cả hai, trong lòng Hắc bàn rất có thiện cảm với chàng trai trước mắt, trên khuôn mặt thật thà lại xuất hiện nụ cười tí tởn, nói: “Tiểu huynh đệ, phải xưng hô với ngươi thế nào, ngươi muốn đi đâu?”
Chàng trai quay sang gật đầu với Hắc bàn, nhếch môi cười để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp nói: “Gọi ta Tề Lượng là được, ta đến Thiên Miêu trại, muốn ngắm phong cảnh ở đó.”
Nghe đến đây, Hắc bàn vỗ đùi thật sự không mưu mà hợp, nói: “Tài xế lái xe, đến Thiên Miêu trại.”
“Ta rất quen thuộc Thiên Miêu trại kia, ở đó có một nhà nông tự làm tương đậu cà vỏ ăn rất ngon, chờ chút nữa chúng ta cùng thử xem.”
“Tốt.”
Chỉ thấy xe chậm rãi khởi động, trong chớp mắt đã biến mất trong dòng xe cộ.
Tuy Hắc bàn đã rời đi nhưng hắn lại có thu hoạch không nhỏ, giày vò cả một ngày, Triệu Khách cũng đã hơi mệt, trực tiếp thuê một căn phòng ở trong khách sạn, đồng thời lấy năm cân gạo nếp.
Sau khi vào phòng, Triệu Khách lục lọi ra một viên hạt châu màu xanh lam từ trong túi của mình, chỉ thấy một con hồ ly cuộn tròn trong hạt châu, đây là Hồ tiên trốn trong da bạch hồ kia.
Dường như phát hiện được ánh mắt của Triệu Khách, Hồ tiên này từ từ mở mắt, ánh mắt linh động nhìn chằm chằm Triệu Khách, tuy không thấy nước mắt nhưng có thể cảm giác được vẻ buồn bã tiêu điều kia.
“Có được hay không, phải xem lời nói của tên mập kia có tác dụng hay không.”
Thấy thế, Triệu Khách lấy cái Trấn hồn hạp kia ra, khuấy đục gạo nếp ngâm trong nước rồi bỏ hộp vào.
Chỉ thấy chiếc hộp vào trong nước nhanh chóng tan ra, thấy thế trong lòng Triệu Khách vui vẻ: “Có hiệu quả!”
Nhưng Triệu Khách chưa vui mừng được bao lâu đã bắt đầu hối hận.
“Khách sạn này được trang trí khá được.”
“Dù sao cũng là khách sạn cấp sao, giường mềm như bông vậy, bảo bối đêm nay…”
“Ngươi nằm mơ đi, đáng ghét.”
Một cặp nam nữ đứng ở cửa thang máy, thì thầm nói những lời yêu thương buồn nôn.
“Đinh!”
Ngay vào lúc này, chỉ thấy thang máy mở ra, hai người ngẩng đầu nhìn lên, còn chưa nhìn rõ ràng đã thấy một bóng người nhanh chóng lao qua trước mặt hai người họ.
“Ai vậy? Lỗ mãng như thế, thật sự không có tố chất.”
Hai người còn chưa thấy rõ ràng, người kia đã lao đến cửa chính khách sạn, hai người lẩm bẩm một câu lập tức đi vào thang máy, theo thang máy từ từ đi lên.
Không biết vì sao trong không khí tràn ngập một mùi hương khác thường, thối! Mùi thối này là kiểu mùi thối ngột ngạt khiến người ta chỉ hít vào một hơi, lập tức cảm thấy dạ dày cuộn trào, không nhịn được muốn nôn.
Nữ nhân vừa ngửi được một chút lập tức nhíu mày, nói thầm: “Ai lại xấu tính như thế, vứt rác tùy tiện à.”
Nhưng chẳng mấy chốc mùi hương càng ngày càng nồng, mùi thốt ngột ngạt gay mũi kia như chỗ nào cũng có, chẳng mấy chốc đã tràn vào trong thang máy.
Nữ nhân bịt mũi cố gắng không ngửi, nhưng há miệng hít vào một hơi lại cảm thấy trong miệng đầy mùi thối kia, cảm giác như bị người ta nhét một cục phân lớn vào trong miệng, trong nháy mắt cả khuôn mặt cũng tái đi.
“Ọe!”
Trong nháy mắt không chỉ có nàng, ngay cả nam nhân bên cạnh cũng bò đến góc tường nôn trời đất mù mịt.
“Đinh!” Lúc này cửa thang máy từ từ mở ra.
“Mở!!”